Đồng quy trong bóng đêm
01.
Đêm khuya, vừa mở cửa bước vào tôi đã thấy Dương Triết – bạn cùng phòng – cuống quýt chạy tới, miệng hốt hoảng thốt lên: “Xong rồi! Hiểu Đông… Hiểu Đông c.h.ế.t rồi!”
Tôi nhíu mày, ánh mắt nhanh chóng hướng về phía phòng khách.
Hiểu Đông đang đứng đó.
Cậu ta vừa thắp xong một cây nến, chậm rãi ngẩng đầu, trên môi nở một nụ cười khó hiểu.
Ánh sáng từ ngọn nến hắt lên khuôn mặt cậu ta tạo nên một vẻ u ám đến rợn người.
01.
Đó là kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Bốn người trong ký túc xá chúng tôi rủ nhau đi du lịch, chúng tôi thuê một căn biệt thự nhỏ trên sườn núi để nghỉ ngơi.
Tối hôm đó, chuyện lạ bắt đầu xảy ra.
Đầu tiên, cả căn biệt thự bất ngờ bị mất điện.
Điện thoại di động cũng không có tín hiệu, hoàn toàn không thể liên lạc với quản lý dưới chân núi.
Mọi thứ đều có vẻ không ổn.
Thế nhưng, Chí Quân – người tổ chức chuyến đi và cũng là dân địa phương – lại bình tĩnh nói: “Có thể là trạm điện bị trục trặc, để tôi xuống núi tìm người quản lý.”
Để đảm bảo an toàn, chúng tôi quyết định cho Dương Triết đi cùng Chí Quân.
Vì lo hành lý bị trộm, tôi và Hiểu Đông ở lại biệt thự.
Vậy mà, khi Dương Triết quay lại một mình, vừa gõ cửa đã nói như hét: “Xong rồi! Hiểu Đông… Hiểu Đông c.h.ế.t rồi!”
Tôi ngơ ngác: “Hiểu Đông vẫn luôn ở đây mà?”
Dương Triết cũng bối rối không kém: “Không thể nào! Hiểu Đông đi cùng tôi cơ mà!”
Câu trả lời của cậu ta làm tôi choáng váng, cứ tưởng trí nhớ mình bị lẫn lộn.
Ngay lúc đó, Hiểu Đông từ phòng khách bước ra, nhìn Dương Triết và nói: “Người đi cùng cậu là Chí Quân! Tôi ở đây từ đầu đến giờ!”
Ánh nến không còn chiếu rọi lên gương mặt cậu ta và quả thật, Hiểu Đông trông chẳng khác gì người bình thường.
Lần này đến lượt Dương Triết cứng họng.
Dương Triết cau mày, bước thẳng vào phòng chất vấn Hiểu Đông: “Lúc vừa tới cậu ngã một cú đau điếng, cậu còn nhớ không?”
Hiểu Đông lập tức xắn tay áo, vừa nhăn mặt vừa đáp: “Tất nhiên là nhớ! Đến giờ còn đau đây này! Không phải do cậu làm tôi vấp ngã sao, đồ c.h.ế.t tiệt!”
Hiểu Đông chìa cánh tay ra, trên đó vẫn còn rõ ràng vết trầy xước.
Dương Triết càng nhíu mày sâu hơn: “Cậu thật sự là Hiểu Đông… Nhưng có gì đó không đúng…”
Tôi và Hiểu Đông nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng điều tôi quan tâm hơn là: “Chí Quân đâu? Hai người có tìm được người quản lý không?”
Dương Triết đột nhiên ngẩng đầu lên, tôi cứ tưởng cuối cùng cậu ta cũng trả lời câu hỏi.
Không ngờ, cậu ta lại chỉ vào cây nến trên bàn hỏi: “Tại sao đổi nến rồi? Nến sáp ong lúc trước đâu? Tôi rời biệt thự bao lâu rồi?”
Tôi càng bối rối, vội đáp: “Nhiều nhất là nửa tiếng! Đổi nến gì chứ? Hiểu Đông vừa mới thắp cây nến thứ hai thôi mà!”