Đồng quy trong bóng đêm

03.

 

Rất lâu sau, tôi lấy hết can đảm lên tiếng: “Chúng ta vừa khéo có bốn người… Vậy có thể đạt được thỏa thuận không? Nếu cần thiết, chúng ta sẽ phải… trở thành duy nhất.”

 

Chí Quân đáp ngay: “Tôi đồng ý. Bởi vì tôi và Dương Triết ở đây… có khả năng đã chết. Bên ngoài quá nguy hiểm.”

 

Dương Triết cũng gật đầu đồng tình: “Chúng ta cần làm dấu hiệu để nhận ra nhau. Vì kẻ tấn công chúng ta… cũng là chúng ta. Một khi bị tách ra sẽ không phân biệt nổi ai là thật.”

 

Tôi chỉ vào cây nến đỏ trên bàn nói: “Dùng thứ này làm dấu hiệu. Tôi có một cuộn dây thừng trên lầu, cắt ra rồi buộc vào cổ tay để nhận diện. Các cậu thấy sao?”

 

Mọi người đều đồng ý.

 

Tôi bật đèn pin, lên lầu hai tìm cuộn dây thừng trong phòng mình.

 

Nhưng khi đi ra, tôi bất ngờ phát hiện… cửa ban công trên lầu hai đã mở toang!

 

Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng.

 

Tôi vội chạy tới khóa cửa ban công lại, nhưng đúng lúc này, phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân.

 

Tôi lập tức xoay người, ánh sáng đèn pin quét qua…

 

Là Chí Quân.

 

Anh ta đang lén lút đứng sau lưng tôi.

 

Bị tôi phát hiện, Chí Quân liền hỏi: “Sao rồi? Vẫn chưa tìm được dây thừng à?”

 

Thấy anh ta, tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Đây phải là Chí Quân thật, người vừa rồi dưới lầu cùng chúng tôi thỏa thuận. Nếu không, làm sao anh ta biết về cuộn dây thừng?

 

Nhưng sự nghi ngờ trong tôi vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

 

Tôi cẩn thận đáp: “Dây thừng ở đây rồi. Còn cậu, đã lấy đồ cần thiết chưa?”

 

Chí Quân thoáng ngập ngừng một giây, rồi trả lời: “Lấy rồi. Đi xuống thôi.”

 

Tôi gật đầu, nhưng trước khi đi, tôi ném đèn pin về phía anh ta: “Sao không bật đèn pin? Cầm lấy.”

 

Anh ta vội vàng đưa tay đón lấy. Nhưng ngay khi đó, ánh sáng đèn pin chiếu lên bàn tay anh ta, và tôi nhìn thấy…

 

Trong tay anh ta là một con d.a.o găm!

 

Hóa ra đây không phải Chí Quân thật.

 

Đây là kẻ đã trèo qua ban công, nghe lén chúng tôi nói chuyện rồi giả mạo Chí Quân.

 

Khi anh ta vừa cầm lấy đèn pin, tôi lập tức lao tới tung một cú đ.ấ.m mạnh vào người anh ta.

 

Con d.a.o găm trên tay anh ta rơi xuống đất.

 

Không để lỡ một giây, tôi vội cúi xuống nhặt lấy con dao.

 

Khi ngẩng đầu lên, ánh sáng đèn pin quét vào bóng tối, tôi thấy anh ta đang vừa bò vừa chạy, lao ra cửa ban công và biến mất trong đêm đen.

 

Trong đại sảnh, chỉ còn ánh sáng mờ mờ của đèn pin.

 

Tôi cảm thấy một nỗi khó chịu không thể lý giải, một sự bất an đè nặng trong lòng.

 

Bởi vì, dù anh ta có là Chí Quân của thế giới nào đi chăng nữa… thì cũng không có lý do gì để g.i.ế.c tôi. Phải không?

 

10.

 

Tôi quay lại đại sảnh tầng một.

 

Tôi trao cho Hiểu Đông một ánh mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận