Đối Tượng Xem Mắt Số 5 Tìm Đến Cửa

Chương 8: Lời tỏ tình ngọt ngào

Ngày đầu tiên Lục Nhiên đi công tác. Vừa đến nơi anh liền gọi video cho tôi. Hình như anh vừa tắm xong, tóc hơi ướt, rủ xuống trán, mặc áo ngủ màu trắng, không biết có phải cố ý hay không, mà anh để lộ xương quai xanh đẹp mắt. Ánh mắt tôi bắt đầu đảo quanh. "Ăn tối chưa?" Anh hỏi tôi.

 

Nhìn anh môi hồng răng trắng, tôi tim đập chân run, nói cũng hơi lắp bắp: "Ăn... ăn rồi." "Ăn gì rồi?" Ăn gì rồi? Bây giờ trong đầu tôi toàn là xương quai xanh đẹp đẽ và đôi môi không tô son mà vẫn đỏ mọng của anh, còn có yết hầu hơi nhô ra...

Tiểu Bạch của Khôi Mao

 

Kết quả, nghĩ sao nói vậy, tôi mở miệng: "Muốn ăn anh." Nói xong, thế giới yên tĩnh. Mẹ ơi, đừng cản con, tối nay con sẽ mua vé đứng để đi sao Hỏa. Tôi vừa định tắt video giả /c_h.ế_t/, không ngờ Lục Nhiên lại ra tay trước, anh cười trầm thấp: "Cũng không phải là không được."

 

Anh đang nói gì vậy! Mặt tôi nóng bừng: "Anh anh anh..." "Dao Dao, anh có thể gọi em như vậy không?" Ơ kìa? Chuyển chủ đề nhanh vậy sao? Giọng anh trầm thấp dịu dàng, đặc biệt là dưới ánh đèn đêm, có một chút mê hoặc lòng người. "Có... có thể ạ."

 

Anh khẽ cười: "Từ giờ trở đi, chúng ta mới coi như thật sự quen biết nhau, trước đây toàn là bỏ lỡ." Tôi cũng thấy ngậm ngùi. Rõ ràng hồi đại học, chúng tôi gần nhau trong gang tấc, nhưng vì sự "hồn nhiên" của tôi mà bỏ lỡ anh. Nhưng may mắn là, anh vẫn luôn âm thầm quan tâm, giúp đỡ tôi từ phía sau.

 

Tôi vẫn còn nhớ, khi tôi thi trượt bốn cấp lần đầu, một mình buồn bã, co ro trốn ở ao nhỏ sau rừng cây trong trường. Cuối cùng tôi không nhịn được gửi tin nhắn cho "anh khóa trên": "Em lại thi trượt bốn cấp rồi, có phải em rất ngốc không, huhuhu, em đã rất cố gắng rồi."

 

Gửi xong, tôi thở dài. Cũng chỉ là trút nỗi buồn thôi, "anh khóa trên" chưa chắc đã nhìn thấy. Nhưng ngày hôm sau, dì quản lý ký túc gọi tôi lại, đưa cho tôi một cuốn sổ dày cộp. Dì quản lý giải thích: "Đây là một chàng trai nhờ dì đưa cho con."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/doi-tuong-xem-mat-so-5-tim-den-cua/chuong-8-loi-to-tinh-ngot-ngao.html.]

 

Tôi mở cuốn sổ ra, bên trong toàn là ghi chú tiếng Anh bốn cấp, hơn nữa chữ viết cứng cáp, mạnh mẽ, nhìn là biết chữ của con trai. Trong những năm tháng ngây thơ của tôi, có một chàng trai âm thầm bảo vệ tôi. Tuy anh chưa bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, nhưng vẫn trở thành một tia sáng trong quãng thời gian đại học của tôi. Bây giờ, tia sáng này đang ở ngay trước mắt tôi.

 

Ngày Lục Nhiên đi công tác về, tôi lén đến đón anh. Tại sảnh sân bay, anh mặc áo khoác đen, bước đi như gió, khí chất bức người. Trợ lý bên cạnh nói gì đó với anh, anh khẽ gật đầu. Như có thần giao cách cảm, anh đột nhiên nhìn về phía tôi.

 

Tôi định lặng lẽ cho anh một bất ngờ, kết quả lại bị anh bắt gặp. Không còn cách nào khác, tôi đành phải vẫy tay với anh: "Chào anh, anh không ngờ em lại đến đúng không?" Anh không nói gì, quay sang thì thầm với trợ lý, trợ lý xách hành lý rời đi trước. Sau đó, anh sải bước dài, đi về phía tôi.

 

Khoảnh khắc đó, tôi dường như nhớ lại hình ảnh anh đứng trước mặt tôi thời đại học. Chàng trai trẻ ngày nào đã trở thành người đàn ông mà tôi có thể dựa dẫm. Chỉ đêm nay, trong thời khắc này, những hình ảnh năm đó dần lướt qua tâm trí tôi, mọi ký ức bỗng dưng được lấp đầy bằng những dấu ấn của anh.

 

Bên cạnh ao, tôi một mình ôm tờ đề thi bốn cấp buồn bã, anh đứng ở phía xa, nhìn tôi khẽ thở dài, trong mắt tràn đầy xót xa. Trên sân vận động, tôi giành được giải nhất, ôm từng người, còn anh nấp trong đám đông, lặng lẽ vui mừng cho tôi. Ở căng tin, tôi buồn bã vì không giành được đùi gà, quay người đi lấy đồ uống miễn phí, khi quay lại trong bát đã có thêm một cái đùi gà. Còn anh, ngồi ở một chỗ khác, nhìn tôi chảy nước miếng với cái đùi gà, cảm thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Còn rất nhiều rất nhiều...

 

Lúc chúng tôi còn cách nhau mười mét, tôi chạy nhanh về phía anh, như một chú gấu túi treo trên người anh. Anh bị tôi va vào, nhưng vẫn vững vàng ôm lấy tôi. Tôi hít hà mùi hương quen thuộc trên người anh, trong lòng tràn ngập hạnh phúc và an toàn.

 

Tôi áp vào lòng anh, nhỏ giọng nói: "Lục Nhiên, làm sao bây giờ, em phát hiện em không thể rời xa anh rồi." Một lúc lâu sau, trên đỉnh đầu vẫn không có tiếng trả lời. Tôi hơi ngại ngùng. Chẳng lẽ lần đầu tiên tỏ tình, lại thất bại thảm hại, đừng vậy chứ. Mất mặt quá. Tôi run rẩy ngẩng đầu lên, đôi môi bỗng bị chặn lại. Tôi mở to mắt. Giọng nói trầm thấp, dễ nghe của Lục Nhiên vang lên bên tai tôi: "Đồ ngốc, nhắm mắt lại."

Bạn cần đăng nhập để bình luận