Đối Tượng Xem Mắt Số 5 Tìm Đến Cửa
Chương 4: Bí mật hé lộ Chương
Mẹ tôi từ nhỏ đã dạy tôi, không được ăn đồ của người lạ. Nhưng xin lỗi, anh ấy cho quá nhiều, tôi không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đồ ăn. Từ ngày đó trở đi, tôi coi QQ của anh khóa trên như cây đèn thần của Aladdin, muốn gì thì nói với "anh khóa trên". Chuyện kì lạ là, những điều ước của tôi cơ bản đều thành hiện thực.
Triệu Minh thấy mặt tôi tròn lên một vòng, cũng tin là tôi đã có chủ. Hắn ta còn rất bất mãn buông một câu: "Cứ chờ đấy, anh ta vỗ béo cậu rồi sẽ đá cậu." Tôi liếc xéo hắn ta: "Nhà anh ở biển à?" Triệu Minh tức giận mắng mỏ rồi bỏ đi.
Tôi véo véo khuôn mặt tròn trịa của mình, suy nghĩ một chút, mở khung chat. Ăn nhiều đồ của "anh khóa trên" như vậy, tôi không thể nào làm kẻ vô ơn, không có chút hồi đáp nào. Vì vậy, tôi trịnh trọng gõ một dòng chữ trong khung chat: "Anh khóa trên, em biết anh là người sống, hay là chúng ta hẹn gặp mặt, anh muốn ăn gì, em mời, hoặc là em quy đổi số đồ ăn những ngày này thành tiền trả lại cho anh?"
Gửi xong, tôi bỗng cảm thấy mình tỏa sáng lấp lánh. Tin nhắn gửi đi một tiếng, không ai trả lời. Hai tiếng, vẫn không ai trả lời. Ba ngày, vẫn chưa thấy ai trả lời. Tay tôi run rẩy, bèn thử gửi thêm một tin nhắn: "Anh khóa trên, nếu anh là người sống, làm ơn kêu một tiếng được không?"
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Không có bất kỳ phản hồi nào. Giữa ban ngày ban mặt tôi sợ đến toát mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, cô bạn cùng phòng bước vào cười hì hì chia sẻ với tôi một bộ phim. "Bảo bối, xem ‘tình Người Duyên Ma’ không?" Tôi hét lên một tiếng rồi chạy tán loạn.
Khoảng thời gian đó tôi như chim sợ cành cong, cả ngày thần hồn nát thần tính, cũng không dám gửi bất cứ thứ gì cho tài khoản QQ đó nữa. Nhưng tôi là người mau quên. Sau khi hoàn toàn thoát khỏi Triệu Minh, tôi bận rộn với việc thi cử, tham gia hoạt động câu lạc bộ, làm từ thiện, v.v., nhanh chóng quên đi đoạn nhạc đệm nhỏ này.
Hồi tưởng kết thúc.
Bây giờ, đúng bảy giờ tối, tôi và Lục Nhiên mặt đối mặt ngồi trong nhà hàng sang trọng ăn bít tết, bên cạnh có anh chàng chơi violin, Triệu Minh và Lâm Đăng Tâm ngồi bên cạnh liếc nhìn chúng tôi.
Triệu Minh khiêu khích: "Lâm Giản Dao, đây là anh khóa trên khoa Tài chính của cậu à?" Lục Nhiên liếc nhìn tôi. Chưa kịp để tôi lên tiếng, Triệu Minh tiếp tục khiêu khích: "Trông..." Hắn ta đánh giá Lục Nhiên, nửa ngày không nói nên lời.
Tôi ung dung uống một ngụm rượu vang đỏ: "Bạn trai tôi trông thế nào?" Triệu Minh thấy không thể công kích ngoại hình của Lục Nhiên, liền công kích công việc của anh: "Học Tài chính đều là dân văn phòng, nhân viên quèn thôi, có gì ghê gớm đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/doi-tuong-xem-mat-so-5-tim-den-cua/chuong-4-bi-mat-he-lo-chuong.html.]
Lục Nhiên mỉm cười không nói. Tôi ngạc nhiên nhìn anh. Tu dưỡng tốt thật! Đổi lại là người khác, chắc đã lật bàn rồi, còn tặng kèm một ly rượu vang đỏ để Triệu Minh có dịp rửa cái miệng bẩn thỉu đó. Nhưng, Lục Nhiên là vì tôi mà bị Triệu Minh sỉ nhục, anh ăn tối với tôi, chính là bạn của tôi, sao tôi có thể trơ mắt nhìn bạn mình bị tên khốn sỉ nhục chứ.
"Xin lỗi nhé, bạn trai tôi không có tài cán gì khác, nhưng dưới trướng có mấy công ty, biết đâu công ty cậu đang làm việc là do anh ấy mở thì sao."
Lâm Đăng Tâm bên cạnh che miệng cười: "Lâm Giản Dao, cô nói khoác không sợ cắn vào lưỡi à?" Đôi cẩu nam nữ này đúng là ăn ý. "Đúng vậy, còn ông chủ lớn gì chứ, tôi thấy chỉ là một tên nhát gan thôi, không dám nói một lời, Lâm Giản Dao, mắt nhìn người của cậu cũng kém cỏi thật đấy."
Hừ, cái tính nóng nảy của tôi! Tôi vừa định đứng dậy, Lục Nhiên đưa tay giữ tôi lại. Anh mỉm cười dịu dàng với tôi, lắc đầu: "Em cứ ăn tiếp đi, nguội rồi sẽ không ngon nữa." "Nhưng bọn họ..." Anh mỉm cười an ủi tôi: "Để anh."
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của anh, chắc là sắp tung chiêu rồi, tôi vừa ăn vừa xem kịch vui. Lục Nhiên khoanh tay chống cằm, hỏi giọng đều đều: "Cậu tên Triệu Minh đúng không?" "Sao, thằng nhóc này còn muốn biết tên anh đây để lén lút trả thù à?"
Lục Nhiên không để ý đến hắn ta, lấy điện thoại ra gọi một cuộc. Gần như ngay khi anh cúp máy, điện thoại của Triệu Minh reo lên, hắn ta nghe xong, sắc mặt đại biến. Lâm Đăng Tâm bên cạnh khó hiểu: "Sao vậy?" "Hỏi nhiều làm gì, ra ngoài rồi nói." Triệu Minh kéo cô ả bỏ chạy thục mạng.
Tôi: "?" Tôi nuốt miếng bít tết xuống: "Anh làm gì vậy?"
Lục Nhiên mỉm cười, thản nhiên nói: "À, chỉ là sa thải cậu ta thôi."
Miếng bít tết của tôi rơi xuống đĩa: "Em... em chỉ nói bừa thôi mà, sao lại thành sự thật rồi?" Anh nhìn tôi đầy ẩn ý: "Ừ, hả giận chưa?"
Tôi đứng dậy, đi đến bên cạnh anh, nắm lấy tay anh, kích động: "Em hả giận lắm rồi." Anh cúi đầu, nhìn bàn tay đang bị tôi nắm, khóe miệng khẽ nhếch lên. Tôi ho nhẹ một tiếng, rút tay lại: "Xin lỗi, xin lỗi anh, nhất thời kích động quá." Anh mỉm cười không nói gì.
"Vừa rồi em nói chuyện anh khóa trên khoa Tài chính là sao?" Anh đột nhiên hỏi. Tôi nuốt miếng bít tết xuống. Đến rồi đến rồi. Tất cả đàn ông đều quan tâm đến vấn đề này! Tôi biết mình không thể trốn tránh.