Địch Quốc Hoàng Hậu
Chương 8: 8
13.
Trước khi đến nước Nhạc lần này, ta đã lén đi gặp cô cô.
Cô cô lớn hơn ta mười tuổi, gặp Hoàng đế Trần quốc trong một hội đèn lồng rồi yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Sau khi vào cung, cô cô rất được sủng ái, ai ai cũng ngưỡng mộ.
Nhưng hôm đó gặp cô cô, người vốn xinh đẹp diễm lệ lại mặc áo vải thô, nét mặt không còn chút phong tình nào. Cô nói nàng từng tin vào tình yêu, nhưng trải qua chuyện này, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Chỉ vì ghen tuông,
Hoàng đế đã giam lỏng cô cô, vây hãm cả gia tộc nàng.
Thậm chí còn nói nếu ta không quay về, cô cô và cả nhà họ Tùy sẽ bị chôn sống.
Ta để lại một phương thuốc dưới chậu hoa của cô cô.
“Cô cô, nam nhân không đáng tin, nhưng quyền lực thì đáng tin.”
“Vì cô cô, vì Thái tử, vì cả nhà họ Tùy, xin cô cô hãy cùng con đánh một ván cược.”
Đó là một phương thuốc có thể khiến người ta dần dần mất đi khả năng vận động.
Cô cô vốn thông minh, không cần ta nói rõ cũng hiểu ý ta.
Còn ta, chỉ cần tự nguyện uống thuốc độc, đến nước Nhạc tranh thủ thời gian cho cô cô.
Cô cô quả là người ta ngưỡng mộ nhất từ nhỏ, đã không làm ta thất vọng.
14.
Điều nằm ngoài dự đoán của ta là,
Bùi Phong không muốn thả ta.
Dù cho văn võ bá quan tranh cãi ầm ĩ, hắn ta vẫn một mực nói:
“Muốn đánh thì đánh, Hoàng hậu của trẫm không phải là con bài mặc cả.”
Thấy rõ ràng bách tính hai nước sắp được an cư lạc nghiệp, không còn bị chiến tranh quấy nhiễu, vậy mà lại vướng mắc ở chỗ này.
Ta nhất thời khó xử, cảm giác như tự mình bê đá đập vào chân.
“Liên Châu,”
“Nàng thử bánh hoa quế ta làm hôm nay xem.”
Bùi Phong đầy mong đợi ngồi bên bàn nhìn ta.
Ta nhìn đĩa bánh hình thù kỳ quái, lại để ý thấy bột mì chưa rửa sạch trên tay hắn ta.
Hiểu rồi.
“Trông ngon đấy.”
Ta cầm một miếng bỏ vào miệng, nhai nhai nhai.
“Ăn cũng ngon, ngọt lắm.”
Hắn ta nhìn ta, nụ cười trên khóe miệng dần dần biến mất.
“Nhưng mà Liên Châu, hôm nay ta lỡ cho nhầm muối thành đường.”