Địch Quốc Hoàng Hậu

Chương 4: 4

6.

Mưa dần tạnh, ta sợ nếu còn nán lại sẽ bị Đại Biên Bức kia phát hiện, bèn định dẫn Tiết Hoàn chuồn lẹ.

Nào ngờ cách đó không xa bỗng vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, rõ ràng là một đội nhân mã đang tiến đến bên ngoài ngôi miếu đổ nát.

Chúng ta vội vàng rụt lại, im lặng ngồi trở về góc tối.

Người dẫn đầu khí thế hung hăng, mặc giáp xuống ngựa, đứng bên ngoài miếu đổ nát hô lớn:

“Trấn Nam Vương dẫn quân đánh thẳng vào yếu hại của Trần quốc, năm vạn quân mã khác đã bao vây hoàng thành, vây bắt lũ giặc cỏ. Đại kế đã thành, cung thỉnh bệ hạ hồi cung!”

Những lời này như sấm sét giữa trời quang, giáng thẳng xuống đầu ta.

Người đó vừa nói gì cơ?

Quê nhà ta bị tập kích.

Huynh trưởng tấn công vào hoàng cung rồi lại bị bao vây.

Thật là đảo ngược hoàn toàn.

Nhìn sắc mặt Bùi Phong, hắn ta dường như đã đoán trước được chuyện này, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

“Hoàng hậu đâu?”

Mọi người im lặng nhìn về phía bức thư đã cháy thành tro.

“Chắc là trẫm không mang bánh hoa quế cho nàng ấy, nàng giận rồi. Hồi cung thôi, truyền ngự thiện phòng làm bánh hoa quế, hoàng hậu thích ăn.”

Hắn ta nói năng cứ như người mất trí.

Ta và Tiết Hoàn núp trong góc, giả vờ như không khí, bọn họ cũng như quên mất sự tồn tại của chúng ta, đoàn người vây quanh Bùi Phong rầm rộ tiến về kinh thành.

Chẳng trách chúng ta lại gặp nhau ở đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận