Địch Quốc Hoàng Hậu
Chương 2: 2
Ta cắt đứt dây lưng, một tay giữ quần, lủi thủi về tẩm cung.
Từ đó, ta và Tiết Uyển cứ ngươi hại ta, ta hại ngươi, ồn ào đến mức cả hậu cung đều biết.
Dù sau này ta phát hiện ra Tiết Uyển cũng chẳng được sủng ái, Hoàng đế chỉ đến cung nàng ấy vài lần, căn bản không phải mối đe dọa của ta, thì chúng ta vẫn giữ vững nhịp độ ba ngày một lần hạ độc, năm ngày một lần vu oan giá họa, xem như một kiểu "giao lưu" thân thiết.
Ngay cả Bùi Phong cũng bỏ ta mà đi.
Tại sao nàng ấy lại đến cứu ta vào lúc nguy cấp như vậy?
Ta thật sự không hiểu nổi.
3.
Tiết Uyển không biết từ đâu kiếm được hai bộ thường phục, bảo ta thay vào.
Ta vất vả lắm mới đợi được người nhà đến, ta không muốn đi đâu.
Thế là ta thừa dịp nàng ấy không để ý, cứa một nhát vào chân mình, giả vờ tuyệt vọng:
“Vừa rồi lúc chạy trốn ta bị thương, ngươi mang theo ta không thoát được đâu, ngươi tự đi đi.”
Tiết Uyển cau mày kiểm tra vết thương của ta.
Rồi nàng ấy xoay người, ngồi xổm xuống.
Ta: “?”
Nàng ấy trầm giọng:
“Còn không lên?”
Ta kinh ngạc thốt lên: “Ngay cả Bùi Phong còn không mang ta chạy, ngươi muốn mang?”
Nàng ấy vẫn quay lưng về phía ta, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên định:
“Hắn không cần ngươi, ta cần.”
Hả?
Hả??
Chuyện này là sao?
Lúc này quân Trần vừa vào kinh thành, mọi thứ đều hỗn loạn.
Hai chúng ta trà trộn vào đám ăn mày, lẩn ra khỏi thành.
Tiết Uyển nói muốn đưa ta về phía nam, ta gật đầu lia lịa:
“Hay lắm, bây giờ chỉ có quân của Trấn Nam Vương mới có thể giành lại hoàng thành, biết đâu Bùi Phong cũng đến đó rồi.”
Ta âm thầm để lại dấu hiệu.
Huynh ơi, huynh nhất định phải tìm được muội nhé.
Trời hiểu ta, chân ta đau nhức, định hỏi Tiết Uyển có muốn nghỉ ngơi không thì vừa quay đầu lại, Tiết Uyển đột nhiên ngã lên người ta, m.á.u ở eo thấm ra ngoài.
A, nàng ấy bị thương rồi.
Vậy mà nàng ấy không hề kêu ca, cõng ta đi một quãng đường dài như vậy.
Ta nhìn vết thương do mình cố ý gây ra trên chân, lúc này chỉ thấy vô cùng hối hận.
Thôi, sau khi mọi chuyện sáng tỏ, ta sẽ đưa Tiết Uyển về Trần quốc, một tỷ tỷ xinh đẹp lại nghĩa hiệp như vậy, ở trong hậu cung làm bình hoa thì thật đáng tiếc.
Ta dìu Tiết Uyển đến một trang trại hẻo lánh.
Nói với chủ nhà rằng hai chị em chúng ta gặp phải cướp, muốn xin tá túc qua đêm.
Trong nhà có một đôi vợ chồng già và một người con trai khoảng ba mươi tuổi, vừa nhìn thấy Tiết Uyển, mắt gã ta sáng rực.
Chưa đợi cha mẹ lên tiếng, hắn ta đã vội vàng dẫn chúng ta vào nhà.
Hắn ta nói còn phòng trống, thực ra là dọn tạm đồ đạc ra khỏi phòng mình.
Ta đỡ Tiết Uyển nằm xuống, thấy m.á.u ở eo nàng ấy vẫn đang chảy.
Trước đây ta cũng từng bị thương do đao kiếm, biết vết thương của Tiết Uyển nếu không được xử lý kịp thời, nhiễm trùng sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng nơi hoang vu hẻo lánh này biết tìm thầy thuốc ở đâu?
Trong lúc nguy cấp, ta tìm nước nóng và tro bếp, rồi cẩn thận dùng kéo cắt quần áo của Tiết Uyển.
Khi vạt áo nàng ấy được mở ra...
Ta nghi ngờ không chỉ eo nàng ấy bị thương, mà cả mắt ta cũng bị thương theo.
Không phải chứ.
Cô nương.
Ngực của cô đâu???
Ta không thể tin nổi, dụi mắt, rồi lại sờ lên n.g.ự.c nàng ấy, cuối cùng thở dài.
Đúng là người không ai hoàn hảo.