Đêm Nồng Tình Ý

Chương 31: Cục cưng em mắng tôi thêm một câu thử xem

Thứ Tư là ngày kỷ niệm 50 năm thành lập GSG, toàn bộ nhân viên đều phải ăn mặc trang trọng.

Nữ mặc váy, nam mặc vest.

Sảnh tiệc với trần nhà treo đầy đèn pha lê kiểu châu Âu, hệ thống sưởi hoạt động hết công suất, vừa bước vào liền có thể cởi áo khoác ngoài. Giữa không gian tràn ngập hương rượu sâm banh và những bộ trang phục lộng lẫy, khách khứa qua lại tấp nập.

Ngoài nhân viên GSG, tất nhiên còn có các khách hàng quan trọng.

Việc duy trì các mối quan hệ là cả một nghệ thuật, may mắn có Chương Lê dẫn dắt, nên Ương Ương cũng không quá bỡ ngỡ.

Lúc đầu, Chương Lê còn lo cô không thích ứng được, nhưng không ngờ dù ít nói, Ương Ương vẫn không hề tỏ ra lúng túng. Những người chỉ mới được giới thiệu một lần, cô vẫn nhớ rõ tên họ.

Nếu phải nói lý do, thì có lẽ vì bên cạnh Lục Hy luôn có rất nhiều bạn bè, mà người nào cũng không phải nhân vật tầm thường. Ban đầu, Ương Ương cũng có phần ngại ngùng, nhưng gặp nhiều rồi cũng quen dần.

Cô là người có khả năng thích nghi rất tốt.

 

"Có thấy cô gái mặc váy đuôi cá dài vừa bước vào không?"

"Thấy rồi! Mà tôi còn thấy cả chiếc vòng cổ kim cương trên cổ cô ta nữa! Ai mà sang chảnh thế?"

"Là con gái của Tổng giám đốc Phó! Tôi nghe nói cô ấy đến đây là vì khách mời đặc biệt tối nay!"

"Có mười khách mời đặc biệt mà, ai vậy?"

"Đương nhiên là vị trong số đó có nhan sắc cao nhất, gia thế giàu nhất—Tổng giám đốc của DC Ventures, Lục Hy!"

"Con gái Tổng giám đốc Phó chỉ kém Lục tổng một tuổi, nghe nói Tổng giám đốc Phó từ lâu đã muốn tác hợp hai người!"

"GSG năm nào cũng tổ chức tiệc kỷ niệm, Tổng giám đốc Phó năm nào cũng gửi thiệp mời cho DC Ventures, nhưng Lục tổng thì hoặc bận công tác, hoặc lịch trình trùng lặp, chẳng ngờ năm nay lại đồng ý tham dự!"

"Ý là Lục tổng đến đây vì tiểu thư Phó?"

"Tám, chín phần là vậy!"

Ở đâu có các cô gái tụ tập, ở đó sẽ có những cuộc buôn chuyện sôi nổi. Ương Ương yên lặng lắng nghe trong chốc lát, bình thản cầm ly rượu nhấp hai ngụm.

 

Chẳng bao lâu sau, sảnh tiệc trở nên xôn xao.

Lục Hy đã đến.

Tối nay anh diện một bộ vest đen tuyền, cà vạt cùng tông, trên cổ tay đeo chiếc đồng hồ bạch kim mặt xanh của Patek Philippe, trông phong trần phóng khoáng.

Tổng giám đốc Phó đích thân ra đón, Lục Hy bắt tay ông, sau đó quét mắt một vòng khắp hội trường.

DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung

Không hay, Ương Ương đang bị mấy người phía trước che kín.

Lục Hy hơi nhíu mày—Cô không đến sao?

"Anh Ngũ, lâu rồi không gặp." Phó Kính bước lên.

"Mấy đứa trẻ các con cứ thoải mái trò chuyện nhé." Tổng giám đốc Phó có ý tác hợp, nói rồi mỉm cười rời đi.

Phó Kính đánh giá Lục Hy từ trên xuống dưới, "Hôm nay ăn mặc đẹp nhỉ, đừng nói là vì tôi nhé?"

Lục Hy liếc cô, "Còn chưa ngủ mà đã nằm mơ rồi?"

Phó Kính "Xì" một tiếng.

Lục Hy và Phó Kính đúng là quen biết từ trước, nhưng hoàn toàn không phải kiểu quan hệ như Tổng giám đốc Phó nghĩ.

Lục Hy chưa bao giờ coi Phó Kính là phụ nữ, mà Phó Kính cũng không ưa nổi tính khí kiêu ngạo của anh.

"Bớt nói nhảm đi, mục tiêu của cô là ai?"

"Bên kia, người mặc vest xanh đậm kia!"

Lục Hy nhìn sang, "Trông cũng được, ba cô không hài lòng?"

Phó Kính thở dài, "Ai bảo trong mắt ba tôi chỉ có anh!"

"Giúp tôi đi, tôi muốn làm cho anh ta có cảm giác nguy cơ!" Phó Kính khoác tay Lục Hy, kéo anh về phía chàng trai mà cô đang thầm mến.

 

"Thấy chưa, thấy chưa? Hai người họ khoác tay nhau kìa!"

"GSG và DC Ventures chính thức liên hôn tối nay?"

"Tám, chín phần là vậy!"

Chu Tử Trừng cầm ly rượu bước về phía Vưu Tình, cười nói: “Quả nhiên, dù ở đâu, Tổng giám đốc Lương cũng luôn là tâm điểm của đám đông.”

Vừa bước vào cửa, Lương Tây Triều đã được mọi người vây quanh như trăng sáng giữa muôn vì sao, còn bọn họ lại ngồi ở góc xa nhất. Dù cùng ở trong một sảnh tiệc, nhưng giữa họ và anh ta dường như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt.

"Cậu nói xem, anh ta còn nhớ chúng ta không? Hay là chúng ta cùng qua đó chúc rượu một ly?"

Vưu Tình không lên tiếng.

Chu Tử Trừng quan sát sắc mặt cô, hỏi: “Sao vậy, không vui à?”

“Không.” Vưu Tình ngước mắt nhìn anh. “Cậu còn chuyện gì không?”

“Một lát nữa có thể nhảy cùng tôi bài mở màn không?”

Chu Tử Trừng nhìn cô, trong mắt vẫn ánh lên vẻ kinh diễm.

Tối nay, Vưu Tình mặc một chiếc váy dạ hội trắng, tà váy dài che kín mắt cá chân, chất liệu satin kiểu Pháp, thiết kế đơn giản nhưng thanh lịch.

Chiếc váy không phải hàng hiệu, nhưng điều khiến nó nổi bật chính là vóc dáng của Vưu Tình—eo thon, chân dài, tựa như một giá treo quần áo hoàn hảo.

Trên người cô cũng không có quá nhiều trang sức, chỉ đeo một sợi dây chuyền bạc mảnh, mặt dây là một viên ngọc trai nhỏ.

Cách ăn mặc đơn giản nhưng lại giống như đóa mai trắng cao ngạo giữa một rừng hoa rực rỡ.

Có thể cùng cô khiêu vũ mở màn, Chu Tử Trừng đã có thể tưởng tượng ra ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người.

Trong mắt anh, hoa đẹp sinh ra là để trang trí.

“Tôi không biết nhảy, cậu chọn người khác đi.” Vưu Tình lạnh nhạt từ chối.

Chu Tử Trừng không bỏ cuộc: “Không sao, tôi có thể dạy cậu mà.”

“Không cần.”

Vưu Tình thu lại ánh mắt hờ hững đang nhìn xa xăm, đặt ly rượu xuống rồi xoay người rời đi.

Không để ý đến lời níu kéo phía sau, cô rời khỏi sảnh tiệc, đi đến tận cùng của hành lang kính bên ngoài.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dem-nong-tinh-y/chuong-31-cuc-cung-em-mang-toi-them-mot-cau-thu-xem.html.]

Dừng chân tại đó, cô lặng lẽ nhìn đài phun nước tròn phía dưới, ánh đèn đổi màu liên tục phản chiếu trên mặt nước.

Thỉnh thoảng, có phục vụ đẩy xe đi ngang qua dưới hành lang.

Vưu Tình gọi một người lại: “Xin chào, ở đây có t.h.u.ố.c lá không?”

“Có ạ.”

Những khách sạn đủ tiêu chuẩn để tổ chức yến tiệc thế này luôn chuẩn bị sẵn mọi thứ khách cần.

Lớn thì là đồ ăn thức uống, nhỏ thì đến cả những chiếc khuy cho váy dạ hội của phụ nữ cũng có sẵn. Nếu ai đó vô tình làm rách váy, sẽ có nhân viên túc trực trong phòng nghỉ để sửa chữa ngay lập tức.

Người phục vụ mở ngăn đựng thuốc trên xe.

Vưu Tình hỏi: “Có bạc hà không?”

“Có ạ.” Người phục vụ hơi sững lại rồi đưa cho cô, sau đó vô thức quan sát cô vài lần.

Thông thường, chỉ đàn ông mới chọn hút thuốc bạc hà, vì vị của nó quá lạnh, nếu không chú ý, hút quá sâu có thể khiến cổ họng bỏng rát.

Thuốc bạc hà sử dụng nguyên liệu đặc biệt, không làm ố răng, giá cả cũng không hề rẻ. Chỉ một điếu thôi cũng đắt ngang cả một cây t.h.u.ố.c lá bình thường.

Vưu Tình chỉ lấy một điếu, châm lửa, ngậm vào môi, dáng người mảnh mai dựa nghiêng vào cột tường.

Từ đại sảnh, tiếng đàn piano du dương vang vọng.

Một bên là cảnh náo nhiệt của chén tạc chén thù, một bên là tĩnh mịch lạnh lẽo của màn đêm. Cô đứng giữa hai thế giới ấy, không thuộc về bên nào.

Đột nhiên, cô cảm nhận được một ánh nhìn nóng bỏng chiếu đến.

Vưu Tình cắn điếu thuốc, ngước mắt nhìn người đang tiến về phía mình—Lương Tây Triều.

“Khi nào thì học hút thuốc vậy?”

“Khi anh không biết.”

Vưu Tình nghiêng nhẹ đầu, hé môi, chậm rãi nhả ra một làn khói mỏng.

Hơi thở ấm nóng và mập mờ lướt qua tai anh, khiến ánh mắt Lương Tây Triều tối sầm lại. Anh vươn tay kéo cô vào lòng, ôm thật chặt.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

Trong mắt anh chỉ còn lại cô.

Giữa sự đối lập giữa mềm mại và mạnh mẽ, Vưu Tình khẽ kêu một tiếng, cằm liền bị anh nâng lên.

Lương Tây Triều đặt tay lên gương mặt trắng mịn của cô, ngón cái từng chút một lướt qua bờ môi đầy đặn mà anh đã ngày đêm mong nhớ.

“Có thể hôn không?”

Vưu Tình không trả lời, cũng không né tránh. Đôi mắt trong veo của cô cứ thế nhìn anh, nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh, nhìn yết hầu anh khẽ động, nhìn bóng hình duy nhất phản chiếu trong đôi mắt anh.

Trong bóng tối, cô hơi nghiêng người, vành tai mềm mại vô tình lướt qua lòng bàn tay anh.

Hơi thở Lương Tây Triều lập tức trầm xuống.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi chưa đến nửa giây, môi chạm môi, rồi lại rời ra.

Khoảnh khắc ấy khơi gợi lại ký ức quen thuộc, cảm giác khao khát theo bản năng trỗi dậy, cuộn trào trong cơ thể.

Nước ấm dần sôi, đêm nay định sẵn không giống như mọi khi.

Nhưng thật không may.

Cửa đại sảnh không xa bỗng có một bóng người bước ra.

Vưu Tình phản ứng cực nhanh, đẩy mạnh Lương Tây Triều vào một góc khuất gần đó.

“Đừng ra.” Ánh mắt cô lạnh nhạt nhưng chỉ toàn là cảnh báo, như thể vừa rồi chỉ là ảo ảnh của riêng anh.

Lương Tây Triều tựa lưng vào tường, đôi mắt tối sâu thẳm khóa chặt hình bóng cô.

Bỗng dưng, anh bật cười.

“Thật biết cách câu dẫn đấy, bảo bối của tôi.”

Chu Tử Trừng bước đến, nhìn cô rồi lại nhìn xung quanh: “Sao cậu lại một mình ở đây?”

Vưu Tình không trả lời, chỉ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Sảnh tiệc sử dụng gương một chiều, ánh sáng rực rỡ từ đèn chùm pha lê chiếu ra ngoài, khiến người bên ngoài có thể nhìn thấy bên trong, nhưng người bên trong lại không thể thấy được bên ngoài.

Lúc này, mọi người đều đang vui vẻ hưởng thụ trong sảnh, chỉ có mình Vưu Tình đứng đây. Điều này càng khiến Chu Tử Trừng cảm thấy cô khác biệt, cao ngạo và thanh khiết.

Anh cảm thấy bây giờ chính là cơ hội tốt. Hơn nữa, anh mơ hồ có một dự cảm—nếu không phá vỡ lớp giấy mỏng này ngay, e rằng sẽ có kẻ nhanh chân giành trước.

Vì thế, anh chỉnh lại vạt áo, kéo thẳng cà vạt, bước lên với dáng vẻ đầy tự tin.

“Vưu Tình, nhà tôi ở Bắc Thành có hai căn hộ, tôi có một chiếc xe riêng. Điển Thanh Phong có năm đồ đệ, nhưng người mà ông ấy xem trọng nhất hiện tại là tôi.”

“Tương lai, chúng ta cùng nhau phấn đấu ở GSG, hai người sát cánh vẫn tốt hơn một người đơn độc chiến đấu, cậu nghĩ sao?”

“Hai người cùng phấn đấu?” Vưu Tình cười nhạt, “Chỉ riêng phòng thí nghiệm của GSG đã có quy tắc ‘một vào một ra’ rồi.”

“Ý tôi là—”

“Chu Tử Trừng.” Cô lạnh nhạt cắt ngang, “Có một số lời, tốt nhất dừng lại đúng lúc. Nếu không, sau này hợp tác trong công việc sẽ rất khó xử, cậu nghĩ sao?”

Chu Tử Trừng sững người.

Khoan đã, rõ ràng người chủ động tỏ tình là anh, sao câu chuyện lại bị cô đảo ngược mất rồi?

“Hừ.”

Một tiếng cười khẽ, mang theo sự khinh miệt, đột nhiên vang lên từ trong bóng tối.

Lương Tây Triều ung dung bước ra, vươn tay ôm lấy Vưu Tình, ánh mắt hờ hững nhìn qua.

“... Lương? Lương tổng?”

Chu Tử Trừng sững sờ như bị sét đánh, mắt trợn tròn: “Hai người...?”

“Nếu đã hiểu thì cút.”

Giọng điệu của Lương Tây Triều chẳng có chút khách khí nào.

Quản Minh bước ra đúng lúc, khoác vai Chu Tử Trừng, mạnh mẽ kéo anh về phía sảnh tiệc.

“Chu tiên sinh, vị hôn thê Lý tiểu thư của anh còn đang chờ lễ đính hôn đấy, sao vậy? Định bắt cá hai tay à?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận