Đêm Nồng Tình Ý
Chương 24: Tôi có nói sẽ để em đi chưa?
"Tôi đã nói là cho em đi chưa?"
Một cái tát bất ngờ giáng xuống.
Trong lúc giãy giụa, cô vung tay đánh ra, gần như dùng hết toàn bộ sức lực của mình.
Bàn tay tê rần, cơ thể run rẩy.
Lương Tây Triều nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay cô đang khựng lại giữa không trung, đầu lưỡi chống vào bên má, khóe môi mỏng nhếch lên nụ cười bất cần:
"Bảo bối, em chỉ có chút sức này thôi à?"
Anh giữ lấy gáy cô, cúi xuống hôn càng mãnh liệt hơn.
Chỉ khi ép cô đỏ bừng cả khuôn mặt, anh mới buông ra, sau đó nghiêng mặt còn lại, đưa sát đến:
"Bên này cũng cho thêm một cái, để cân bằng đi."
Ưu Tình sững sờ, ngỡ ngàng. Cô chưa từng nghĩ anh sẽ có phản ứng như vậy.
Cô thở dốc trong vòng tay anh, giọng nói run rẩy:
"Lương Tây Triều… anh có thể bình tĩnh lại không?"
Ngón tay anh dừng lại trên đôi môi cô.
"Em biết không, anh thích nhất là nghe em gọi tên anh, nhưng dùng giọng điệu này thì đây là lần đầu tiên đấy."
Anh nhớ đến chuyện cô tự ý làm thủ tục xuất viện cho Nhạc Bình, nhớ đến những lần cô tắt máy liên tục, nhớ đến thái độ lạnh nhạt của cô…
Trong đầu anh chợt hiện lên hình ảnh cô và Hạ Uyên đứng cạnh nhau.
Anh mơ hồ đoán được ý đồ thật sự đằng sau những thay đổi của cô, ánh mắt lập tức sắc bén hơn.
Lương Tây Triều cầm lấy điện thoại, gọi cho Văn Nghiệp, ra lệnh cho anh ta báo với thương hiệu lập tức rút hết các quảng cáo xuống.
"Không được!"
Ưu Tình biến sắc, lập tức lao tới giật lấy điện thoại:
"Không được, Lương Tây Triều!"
Ngay giây tiếp theo, một chiếc cà vạt lạnh lẽo quấn chặt lấy cổ tay cô.
Trái tim cô run lên, ánh mắt thoáng qua một tia hoảng loạn.
Nhưng càng vùng vẫy, cà vạt lại càng siết chặt hơn.
Anh bao trùm cả người cô, giam cầm đôi tay cô trên đỉnh đầu.
Tiếng vải vóc cọ xát, tiếng thở dốc, tiếng giãy giụa.
Bên kia điện thoại, Văn Nghiệp do dự hỏi:
"Hai người đang…?"
Lương Tây Triều trực tiếp cúp máy, cúi đầu nhìn xuống.
Cổ tay trắng nõn của cô bị cà vạt đen trói chặt, màu trắng và đen đối lập, vừa cấm kỵ vừa ám muội.
Cô không thể động đậy, hoàn toàn nằm trong sự khống chế của anh.
Khoảnh khắc này, khát vọng chiếm hữu của người đàn ông đạt được thỏa mãn. Trong mắt anh chỉ có cô, mà cô cuối cùng cũng lại rơi vào lòng bàn tay anh lần nữa.
Bảo vật như minh châu thì nên được đặt trên cao cất giữ, không ai được phép chạm vào.
"Không được, Lương Tây Triều!"
Ưu Tình nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại bị vứt sang một bên, giọng lạnh băng, từng chữ cứng rắn.
Lương Tây Triều không hề d.a.o động:
"Anh đã nhắc em rồi, đừng chọc anh mất hứng."
"Quảng cáo là do tôi quyết định chụp, hợp đồng là tôi tự tay ký. Anh dựa vào đâu mà chỉ một câu liền bắt người ta rút xuống?"
Từ trước đến nay, cô chưa từng nói với anh một đoạn dài đến vậy. Giọng nói lạnh lẽo chất vấn, từng từ từng chữ cứng rắn, lồng n.g.ự.c phập phồng.
"Lương Tây Triều, rốt cuộc anh xem tôi là gì?"
Ưu Tình chậm rãi rũ mắt xuống, giọng nói hạ thấp đến mức không thể thấp hơn, như thể toàn bộ sức lực đều đã bị rút cạn.
Nỗi đau bị cô kìm nén tận đáy lòng cuối cùng cũng bùng nổ, như một trận hồng thủy, nhanh chóng nhấn chìm cô.
— Những lời mắng chửi của Trần Tuyết Vi vẫn vang vọng bên tai cô, từng câu từng chữ như lưỡi d.a.o sắc bén cứa vào tim.
"Tao không nên sinh mày ra, nếu đã sinh ra thì cũng phải bóp c.h.ế.t từ đầu!"
"Nghiệt chủng! Mày còn dám uy h.i.ế.p tao? Mày muốn hại c.h.ế.t mẹ mày à?"
"Sao mày không c.h.ế.t cùng với thằng cha quỷ c.h.ế.t tiệt của mày luôn đi!"
Cô từng nghĩ mình đã đủ bách độc bất xâm, nhưng vì sao… sống mũi vẫn cay xè thế này.
Tách!
Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Lương Tây Triều.
Không kịp phòng bị, mà lại như đốt cháy cả trái tim anh.
Ưu Tình khóc rồi.
Cô nằm ngửa trên sofa, mái tóc đen như thác nước xõa tung, đôi môi bị dày vò đến đỏ bừng mím chặt.
Từ đầu đến cuối, cô không phát ra dù chỉ một tiếng nấc nghẹn, nước mắt cứ lặng lẽ tuôn rơi, từng giọt lăn dài xuống sau tai.
Ngay cả khi khóc, cô cũng lặng lẽ như vậy.
Nhìn đôi mắt đẫm lệ ánh đỏ của cô, khí thế quanh thân Lương Tây Triều bỗng chốc tiêu tan.
Anh nhìn cô với ánh mắt phức tạp, rồi nhẹ nhàng đỡ cô dậy, ôm vào trong lòng, một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.
Kẻ ngông cuồng không kiêng nể ai, giờ đây lại trở nên luống cuống không biết làm sao.
"Anh dọa em rồi đúng không? Hay là làm đau em ở đâu?" Anh cúi đầu, thì thầm bên tai cô những lời mềm mỏng, "Đừng khóc…"
Trận chiến này hoàn toàn khác xa với viễn cảnh bình tĩnh chia tay trong hòa bình mà Ưu Tình đã tưởng tượng.
Cô biết quá trình này sẽ rất tồi tệ, thậm chí còn nghiền nát chút tình cảm mong manh vốn đã chẳng còn bao nhiêu giữa hai người.
Nhưng hôm nay, cô nhất định phải có một kết thúc.
Cô quá mệt mỏi rồi, không muốn tiếp tục sống như thế này nữa.
Cô vốn không định khóc, nhưng những ngày qua hao tâm tổn sức đã gần như vắt kiệt toàn bộ tinh thần cô.
Lồng n.g.ự.c Lương Tây Triều vẫn như mọi khi, rộng lớn và ấm áp, bàn tay anh nhè nhẹ vỗ về cô.
Ưu Tình nhớ lại những đêm ngày anh từng che mưa chắn gió vì cô.
Lần cuối cùng rồi.
Cô nắm chặt lấy vạt áo anh, nhắm mắt lại trong vòng tay anh...
Lương Tây Triều vẫn luôn ôm chặt cô.
Chỉ đến khi nhận ra hơi thở của cô dần đều đặn hơn, anh mới nhẹ nhàng đỡ lấy gáy cô, đặt cô nằm xuống sofa.
Chiếc cà vạt trói tay cô đã sớm được tháo ra.
Không ngoài dự đoán, trên cổ tay cô hằn lên một vòng vết đỏ, chói mắt đến mức khiến tim anh trầm xuống.
Lương Tây Triều nhìn chằm chằm hồi lâu, chậm rãi cúi người xuống.
Đôi môi mỏng lành lạnh chạm nhẹ, mang theo một sự dịu dàng đến mức không muốn đánh thức cô, nhẹ như lông vũ, nhưng lại khiến lòng anh xao động hơn bất cứ nụ hôn nào trước đây.
Bàn tay nhỏ bé của cô nằm gọn trong lòng bàn tay anh, rõ ràng yếu ớt vô lực, nhưng chỉ một cái chạm khẽ đã đủ khiến anh chìm đắm không lối thoát.
Lần đầu tiên trong đời, anh có một ý niệm mãnh liệt—muốn nắm chặt đôi tay này, mãi mãi không buông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dem-nong-tinh-y/chuong-24-toi-co-noi-se-de-em-di-chua.html.]
Ánh mắt anh lướt qua khóe mắt cô vẫn còn vương chút đỏ ửng, nhưng rồi lại im lặng mím môi.
"Hai người… cãi xong chưa?"
Nửa tiếng sau, Văn Nghiệp gọi điện tới.
Lương Tây Triều ngửa đầu uống cạn nửa ly rượu mạnh, châm điếu thuốc, đứng xa tiếp điện thoại, giọng điệu nhàn nhạt:
"Không cãi."
Văn Nghiệp bật cười, rõ ràng không tin.
"Tôi nói rồi, anh đừng cáu. Hai người có cái tính này, ngay từ đầu tôi đã biết kiểu gì cũng sẽ có màn này mà."
"Huống hồ cô ấy vốn không phải kiểu người sẽ ngoan ngoãn theo ý anh. Đừng nói với tôi là anh không biết sự ngoan ngoãn của cô ấy chỉ là giả vờ? Sao phải làm khổ nhau vậy? Không phải phụ nữ ngoài kia còn nhiều sao?"
Lương Tây Triều lạnh giọng cắt ngang:
"Câm miệng."
"Được rồi, được rồi."
Văn Nghiệp trở lại chuyện chính:
"Vậy chuyện quảng cáo của Ưu Tình, anh vẫn muốn xử lý chứ? Tôi đã xem hợp đồng rồi, tiền vi phạm không cao, nếu anh muốn, tôi có thể trực tiếp giải quyết giúp anh."
Lương Tây Triều quay đầu nhìn về phía sofa.
Trong trí nhớ, cô rất ít khi khóc.
Rất hiếm.
Lần đầu tiên là vào ngày gặp nhau trong bệnh viện.
Khi ngước lên nhìn anh, trong mắt cô vương lệ, nhưng lại không hề có chút bi lụy tuyệt vọng.
Đôi mắt ấy vẫn còn sức sống, vẫn đang vùng vẫy chống chọi.
Lần thứ hai là khi ca phẫu thuật ban đầu của Nhạc Bình không thành công, bệnh viện liên tục gửi thông báo nguy kịch. Cô khóc như đứa trẻ bên giường bệnh, cuối cùng bị anh bế ra ngoài.
Có quá nhiều thời điểm, cô luôn tỏ ra lý trí và bình tĩnh hơn những người cùng tuổi, đến mức suýt nữa anh đã quên mất…
Cô gái bướng bỉnh trước mắt này, hiện tại mới chỉ hai mươi tuổi. Khi đi theo anh, thậm chí còn chưa tròn mười chín.
Cô không có cha mẹ bên cạnh, lại phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề, đêm ngủ không yên, chỉ sợ sáng mở mắt ra sẽ nhận được một tin dữ, rằng người thân duy nhất của cô đã mãi mãi rời xa.
"Không cần nữa."
Lương Tây Triều cúp máy, dựa lưng vào quầy bar, chậm rãi ngửa cổ ra sau, từng đường gân xanh trên cổ căng lên, im lặng không nói gì.
Đầu ngón tay truyền đến cảm giác nóng rát—là tàn thuốc rơi xuống.
Anh đưa tay phủi nhẹ, không cảm thấy đau, chỉ có đôi mắt kia, đôi mắt trong trẻo đẫm nước ấy, cứ không ngừng hiện lên trong tâm trí.
Cô đã khóc ướt cả tim anh.
Bóng đêm sâu thẳm.
Ngoài cửa sổ, ánh đèn từ những tòa cao ốc rực rỡ chói lòa.
Nhưng trong phòng không bật đèn, tầm nhìn chỉ là một màu xám tối.
Ưu Tình tỉnh dậy, chậm rãi mở mắt, ánh mắt trống rỗng nhìn lên đèn trần một lúc.
Cô ngồi dậy, cúi đầu nhìn tấm chăn mỏng đắp trên người, sau đó ngẩng lên, ánh mắt nhàn nhạt quét qua.
Lương Tây Triều đứng trước cửa sổ sát đất rộng lớn.
Tay áo xắn nửa, ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc, bóng dáng anh dưới ánh sáng mờ ảo phảng phất chút uể oải.
Nhưng thoáng qua rồi biến mất.
Ánh sáng trắng lạnh ngoài cửa sổ phủ lên người anh, gương mặt không cảm xúc, giữa chân mày vẫn là nét kiêu ngạo và kiểm soát vốn có của một kẻ đứng trên vạn người.
Sau nhiều lần đắn đo, ông gọi cho bà Đường.
"Chờ tôi, tôi lập tức đến ngay." Trong điện thoại, giọng bà Đường nghiêm khắc đến cực điểm.
Ngay cả Lương Bách Xuyên cũng có chút e dè với vị thím hai này. Trong nhà họ Lương, chỉ có bà Đường là miễn cưỡng có thể kiềm chế Tiểu Ngũ.
Bà Đường vội vã tới, khoác áo khoác đen, mang giày cao gót, lạnh lùng nhìn hai bảo vệ đang chắn ở cửa.
"Mở cửa."
Hai người bảo vệ nhìn nhau, do dự, thấp thỏm.
Ánh mắt sắc bén của bà Đường quét qua: "Mở cửa, đừng để tôi nói lần thứ ba!"
Giọng điệu hệt như Tiểu Ngũ, mẹ con giống hệt nhau.
Bà Đường sải bước vào.
Ánh mắt trước tiên nhìn về phía Vưu Tình, thấy vết siết rõ ràng trên cổ cô, mặt trầm xuống, bước thẳng đến sofa, "Tiểu Ngũ, cậu làm đủ chưa?"
Giáo sư Lương nhân cơ hội đưa Vưu Tình ra ngoài.
"Tiểu Vưu, em không sao chứ?"
Ông nhíu mày nhìn dấu vết trên cổ cô, cân nhắc, "Hay để tôi đưa em đến bệnh viện trước?"
Vưu Tình nhàn nhạt lắc đầu, "Tôi không sao."
Có vẻ như đàn ông luôn tin rằng chỉ cần dỗ dành một chút là có thể xóa sạch mọi chuyện trong quá khứ, ngay cả anh cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt cô lướt qua vết hằn đỏ trên cổ tay, vẫn bình thản, nhưng nơi đáy mắt đã đóng băng.
"Chuyện đúng là sẽ qua đi, nhưng không có nghĩa là nó chưa từng xảy ra."
"Vì đã làm em không vui, nên anh phải bị trừng phạt." Cô vẫn điềm tĩnh, chỉ có hàng mi khẽ rung nhẹ, "Lương Tây Triều, lúc anh trói em, trong mắt anh, em là gì?"
"Là món đồ chơi của anh sao?"
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
"Không!"
Lương Tây Triều lập tức đáp, giọng khàn đi: "Không phải, anh chỉ là... nhất thời nóng giận."
Ưu Tình im lặng.
"Vậy anh xem bản thân mình là gì?"
Cô chậm rãi nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng áp sát, giọng nói mang theo chút tình tứ dịu dàng.
Lương Tây Triều thoáng hoảng hốt, bàn tay nắm lấy tay cô, trong đôi mắt đen nhánh tràn ngập bóng hình cô.
"Anh đã từng nói, anh muốn làm bạn trai của em."
Một câu nói, khiến không gian hoàn toàn tĩnh lặng.
Không khí lập tức trầm xuống tận đáy.
"Hóa ra đây mới là điều em nhắm tới."
Lương Tây Triều chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt cô, nhưng không tìm thấy chút dấu vết nào của nước mắt.
Quá mức thuần thục, quá mức dứt khoát, lạnh nhạt và vô tình.
Anh tức đến bật cười, bất ngờ kéo cô sát lại, siết chặt gáy cô.
"Thông minh lắm, bảo bối. Nếu em dỗ anh thêm vài câu nữa, có khi anh thật sự mắc bẫy."
"Muốn rời khỏi anh?"
Anh nheo mắt, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt qua môi cô.
"Anh đã từng nói, anh sẽ để em đi sao?"