Đêm Nồng Tình Ý

Chương 1: "Khóc có ích gì, chẳng thà cầu xin tôi..."

"Xoay người một chút, nhìn về phía ống kính."

Tiếng màn trập máy ảnh vang lên liên tục trong studio. Nhiếp ảnh gia và người mẫu phối hợp nhịp nhàng, cô gái có dáng người cao ráo gần như đổi tư thế chỉ trong chớp mắt.

Trên màn hình LCD phía sau, ảnh chụp của cô xuất hiện liên tục. Người chỉnh sửa ngồi trước máy nhưng hầu như không cần động tay chỉnh sửa gì nhiều, ảnh gần như có thể xuất bản ngay mà không qua chỉnh sửa.

Nhiếp ảnh gia nói: "Được rồi, xong việc!"

Vưu Tình lặng lẽ nhón chân, duỗi người để thư giãn bắp chân đang mỏi nhừ vì đứng quá lâu.

"Hôm nay trạng thái rất tốt." Nghiêm Mẫn bước đến, vỗ nhẹ lên vai cô.

Bộ sơ mi trắng đơn giản kết hợp với váy vest ôm gọn dáng, trên người cô lại toát lên khí chất lạnh lùng và sắc sảo.

Dĩ nhiên phần lớn là nhờ vào gương mặt mà dù có khoác bao tải cũng vẫn đẹp. Mọi trang phục khoác lên người cô đều tự động nâng tầm đẳng cấp.

"Tiền đã chuyển thẳng vào tài khoản của em rồi."

Nghiêm Mẫn biết cô đang cần tiền nhưng không hỏi lý do. Chỉ biết rằng cô vừa đi học vừa đi làm vì thế lần nào cũng vậy, không cần đợi khách hàng duyệt ảnh, cô đều thanh toán trước cho Vưu Tình.

Vưu Tình khẽ cảm ơn, rồi hỏi thêm: "Chị Mẫn, mấy ngày tới em ít tiết học, có công việc nào em có thể nhận không?"

"Để chị nghĩ xem..."

Nghiêm Mẫn đáp: "Đúng lúc có đấy. Hai hôm trước có một nhãn hàng nội y tìm chị nhờ giới thiệu một người mẫu."

"Họ yêu cầu rất cao về dáng người lẫn gương mặt." Cô nhìn Vưu Tình, tự tin nói: "Nhưng em thì chắc chắn không có vấn đề gì!"

Đến giờ Nghiêm Mẫn vẫn nhớ như in khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Vưu Tình.

Cao một mét bảy, eo thon, lưng mảnh nhưng không gầy gò mà cân đố và quyến rũ.

Đó là một ngày mưa gió, Vưu Tình cầm ô đứng bên ngoài studio, mái tóc dài đen nhánh xõa ngang vai bị gió thổi tung, khuôn mặt trắng ngần giữa màn mưa lại càng thêm trong trẻo.

Biểu cảm của cô điềm nhiên, khoảnh khắc cô bước từng bước qua gió mưa, trông như một khung hình đen trắng của một bộ phim cũ, thần thái tự nhiên đầy cuốn hút. Không cần suy nghĩ, Nghiêm Mẫn lập tức ký hợp đồng với cô ngay tại chỗ.

Sau khi ảnh của Vưu Tình được tung ra, giới người mẫu ai cũng biết rằng Nghiêm Mẫn đã tìm được một "người đẹp lạnh lùng" ngay cả khi không cười cũng đủ khiến người khác nao lòng.

Nhưng tiếp xúc lâu dần, Nghiêm Mẫn nhận ra Vưu Tình chỉ là người ít nói chứ không hề lạnh lùng. Cô chịu khó, chăm chỉ, đi giày cao gót chụp ảnh suốt nhiều tiếng mà không một lời than vãn.

Công việc làm mẫu nội y có mức thù lao cao hơn so với chụp ảnh thời trang thông thường, điều này khiến Vưu Tình có chút d.a.o động. Nhưng nghĩ đến điều gì đó cô lại im lặng.

Nghiêm Mẫn bảo cô cứ suy nghĩ thêm, vẫn còn thời gian.

Thế nhưng, Vưu Tình chỉ lắc đầu, tiếc nuối nói rằng mình không thể nhận, thậm chí chẳng cần cân nhắc.

"...Vậy thôi."

Nghiêm Mẫn có chút tiếc nuối. Theo lý mà nói với điều kiện của Vưu Tình lẽ ra cô không nên chỉ dừng lại ở mức này.

Nhiều năm trước, cô từng nâng đỡ một người mẫu, hiện tại đã nổi đình đám. Lần đầu tiên nhìn thấy Vưu Tình, cảm giác muốn nâng đỡ ai đó vốn đã ngủ yên nhiều năm trong cô bất giác sôi sục trở lại.

Nhưng Vưu Tình thẳng thắn bày tỏ rằng mình sẽ không bước chân vào giới giải trí. Cô làm người mẫu chỉ vì cần tiền và cô cũng không thể nhận những bộ trang phục hở hang hay gợi cảm quá mức.

Ngoài việc thiếu tiền, dường như trên người cô còn mang một tầng xiềng xích vô hình, trói buộc lấy cô.

 

Hai giờ chiều, Vưu Tình lên tàu điện ngầm từ trạm bên ngoài studio, ngồi tuyến số 1 đến ga cuối rồi chuyển sang xe buýt đi thêm ba chặng nữa, cuối cùng cũng đến được Viện dưỡng lão Bắc Thành nằm dưới chân dãy núi Bích Thủy Thanh Sơn.

Viện dưỡng lão này có diện tích hàng nghìn mẫu, môi trường yên tĩnh, thích hợp cho người già cũng như bệnh nhân. Nơi đây có đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp cùng chế độ chăm sóc một kèm một đảm bảo bệnh nhân nhận được sự quan tâm chu đáo sau phẫu thuật.

Và đương nhiên là chi phí mỗi tháng cũng vô cùng đắt đỏ.

Từ căn viện độc lập có một nữ hộ lý mặc đồng phục bước ra, vừa thấy Vưu Tình liền niềm nở chào đón: "Cô Vưu đến rồi à."

Như thường lệ, Trần Quân báo cáo tình trạng sinh hoạt hàng ngày và kết quả kiểm tra sức khỏe tuần này của bà Nhạc Bình cho cô.

Nghe thấy các chỉ số đều có dấu hiệu cải thiện, tâm trạng Vưu Tình cũng nhẹ nhõm phần nào, cô khẽ nói: "Chị vất vả rồi."

Trần Quân khiêm tốn cười: "Việc nên làm thôi, thế chị đi trước nhé. À đúng rồi, bà vừa mới chợp mắt."

"Vâng."

Đi được mấy bước, Trần Quân không nhịn được ngoảnh lại.

Dù nhìn thế nào, cô gái này cũng chỉ là một sinh viên bình thường, quần áo mặc trên người chẳng phải hàng hiệu xa xỉ lại còn đến từ một nơi nhỏ bé như Khánh Châu.

Trần Quân không khỏi thắc mắc rốt cuộc họ làm cách nào để chi trả nổi khoản viện phí đắt đỏ ở đây?

Viện luôn coi trọng quyền riêng tư của khách hàng, nên cô cũng không tiện hỏi nhưng sự tò mò vẫn cứ quanh quẩn trong lòng.

Mãi đến sau này, vô tình nghe bộ phận tài chính nói rằng, viện phí của bà cụ được thanh toán một lần cho cả năm. Không chỉ vậy, viện trưởng còn đích thân đến thăm hỏi và dặn dò.

Vậy thì chắc chắn đây không phải chuyện có thể giải quyết chỉ bằng tiền bạc.

Nói cách khác, người đứng sau cô gái này không hề tầm thường.

 

Tấm rèm hoa màu be đung đưa theo làn gió nhẹ, ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào phòng.

Bà ngoại luôn yêu đời, căn phòng một giường ngủ này cũng được bà bày trí đầy ấm cúng.

Vưu Tình đặt bó hoa nhài mà bà thích nhất vào chiếc bình vừa mua ở trạm xe buýt.

Cô ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn đắp lại cho bà.

Mùi xà phòng thơm dịu thoang thoảng từ người bà khiến cô thấy bình yên lạ thường. Cô vô cùng trân trọng khoảnh khắc hiện tại.

Một năm trước, bà cũng nằm trên giường bệnh như thế này, gầy guộc đến mức chỉ còn da bọc xương.

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc cùng không khí lạnh lẽo đặc trưng của bệnh viện len lỏi vào mũi cô.

Vưu Tình quỳ gối trước giường bệnh, đầu óc trống rỗng.

Bàn tay gầy yếu của bà ngoại run run nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:

"Tình Tình, đừng sợ. Bà đã già rồi, rồi cũng sẽ có một ngày như này."

"Nhớ phải ăn uống đầy đủ, đừng khóc."

"Bà không thể ở bên con nữa, ngoan, phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."

Vưu Tình không ngừng lắc đầu, nước mắt lăn dài, che mờ cả tầm nhìn. Cô lau thế nào cũng không hết nhưng vẫn phải cố gắng vực dậy tinh thần để tìm cách cứu bà.

Nhưng lúc đó cô mới mười chín tuổi, chỉ là một sinh viên tay trắng thì có thể làm gì đây?

Các chuyên gia hàng đầu thì phải xếp lịch chờ đợi. Chi phí phẫu thuật lại đắt đỏ đến mức đè nặng lên đôi vai mảnh khảnh của cô.

Sau đó, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua gò má lau đi những giọt nước mắt lạnh lẽo và hoang mang của cô. Một giọng nói trầm thấp, ngông nghênh vang lên bên tai cô:

"Khóc có ích gì, chẳng thà cầu xin tôi."

—----------

Bà ngoại vẫn còn ngủ nên Vưu Tình không ở lại lâu. Hơn nữa buổi chiều cô còn một buổi làm gia sư dạy kèm vì vậy liền đứng dậy rời đi.

Khi buổi dạy kèm kết thúc, bên ngoài trời đã tối đen.

Khu này là khu nhà ở dành cho học sinh từ lâu đời, tuổi đời của các căn hộ đã mấy chục năm. Đối diện còn có một khu chợ nhỏ, những người bán hàng rong bày sạp chiếm gần nửa con phố, khiến con đường ba làn vốn rộng rãi trở nên chật chội và lộn xộn. Tiếng rao hàng, tiếng mặc cả vang lên ồn ào.

Một chiếc xe thương mại phiên bản cao cấp không nên xuất hiện ở khu vực này lại đúng giờ chạy tới.

Điều càng thu hút ánh nhìn hơn là biển số xe tứ quý hiếm thấy. Trong chớp mắt, tất cả xe điện và xe ba bánh đều chủ động nhường đường, sợ rằng chỉ cần chạm nhẹ vào thôi cũng có thể khiến họ mất cả gia tài.

Chiếc xe dừng lại bên cạnh Vưu Tình. Một tài xế mặc vest chỉnh tề bước xuống, mở cửa sau, đưa tay che lên khung cửa, cung kính nói: “Cô Vưu, mời lên xe.”

Vưu Tình khẽ cảm ơn, cúi người ngồi vào trong.

Chiếc xe băng qua khu phố cũ kỹ nơi mà thậm chí đến đèn đường cũng không đồng loạt sáng tiến về phía trung tâm Bắc Thành nơi những tòa cao ốc mọc san sát nhau, phồn hoa xa hoa đến mê hoặc.

 

Vưu Tình tựa lưng vào ghế, im lặng suốt dọc đường. Ngọn gió đêm lùa vào qua khung cửa sổ đã hạ một nửa, cơn mệt mỏi tích tụ cả ngày vào lúc này mới trào lên lằm mắt cô dần nhắm lại.

Chiếc xe dừng lại vững vàng trước cổng chính của Thương Cung. Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu quan sát cô một lúc, suy nghĩ một lát rồi quyết định không đánh thức cô mà xuống xe gọi điện thoại.

Năm phút sau, cửa sau xe bị mở ra.

Cơn gió đêm ùa vào nhưng Vưu Tình vẫn nhắm mắt. Hàng mi dài cong rủ xuống một cách ngoan ngoãn bên dưới là sống mũi cao thẳng đôi môi đầy đặn.

Một bàn tay nhẹ nhàng nâng đầu cô đang tựa nghiêng, trong khi một bàn tay khác lại vòng qua eo cô, dễ dàng bế cô lên đùi mình.

“Còn muốn giả vờ đến bao giờ?” Một giọng nói đàn ông lười biếng cất lên, phá tan bầu không khí im lặng.

Hàng mi của Vưu Tình khẽ run, cô chậm rãi mở mắt.

Đập vào mắt cô là một gương mặt lười nhác nhưng lại toát lên vẻ cao quý. Mái tóc ngắn gọn gàng, đôi mắt màu hổ phách sẫm, đường nét sắc sảo, mắt một mí, đôi môi mỏng hơi nhếch lên một cách tùy ý. Cả người anh toát lên vẻ bất cần đời nhưng lại quyến rũ đến khó cưỡng.

Cánh tay vòng quanh eo cô bỗng siết chặt.

“Thư viện trường, gia sư, giờ lại nhận thêm việc làm người mẫu thời trang. Vì chút tiền mà tự làm khổ mình đến mức này, có đáng không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dem-nong-tinh-y/chuong-1-khoc-co-ich-gi-chang-tha-cau-xin-toi.html.]

Vưu Tình im lặng hai giây, sau đó bình tĩnh đáp: “Lương Tây Triều, tôi không đến muộn.”

Anh nhắn tin bảo trước tám giờ phải gặp  được cô, bây giờ mới bảy giờ năm mươi.

“Không trễ?” Lương Tây Triều cười khẩy, “Tôi mà nói bảy giờ thì em có đến kịp không?”

“……”

“Biết rồi, lần sau sẽ đến sớm hơn.”

Vưu Tình nghiêng người dựa vào lồng n.g.ự.c anh. Trên người cô có một mùi hương nhàn nhạt, cơ thể mềm mại, duy chỉ có đôi mắt xinh đẹp kia vẫn tĩnh lặng không chút gợn sóng.

Lương Tây Triều cứ thế nhìn cô, nhìn cô cố gắng làm tốt, nhìn cô rõ ràng không cam lòng nhưng vẫn phải ngoan ngoãn cúi đầu.

Anh cười lạnh, “Vẫn chưa được.”

Anh bóp cằm cô, cúi đầu hôn xuống, mạnh mẽ xâm chiếm, không để lại một chút đường lui.

 

Thân xe bỗng nhiên rung lắc dữ dội.

Lão Âu tài xế đứng chờ ở xa giật b.ắ.n mình, trợn tròn mắt.

“Chuyện này…” Ông há miệng định nói gì đó nhưng ngay sau đó vội vàng quay đi coi như chưa nhìn thấy gì.

Lão Âu vốn là tài xế riêng làm ở biệt thự nhà họ Lương. Lúc đầu ai cũng ghen tị với ông, nói rằng ông may mắn được cử đến bên cạnh người cháu trai mà cụ Lương yêu quý nhất, tiền đồ chắc chắn sáng lạn.

Dù sao thì cậu năm này của nhà họ Lương tuy có tiếng nổi loạn nhưng vẫn là con cháu dòng dõi thư hương trăm năm. Con cháu nhà họ Lương hoặc là nho nhã có học thức làm giáo viên hoặc là đoan chính vào làm trong cơ quan nhà nước.

Nhưng đến khi thực sự theo Lương Tây Triều, Lão Âu mới hiểu thế nào là “lời đồn không sai.”

Quán bar, khách sạn, hội sở*, khu nghỉ dưỡng… Những sản nghiệp liên quan đến ăn chơi xa hoa ở Bắc Thành gần như một nửa đều nằm trong tay Lương Tây Triều.

*Hội sở là câu lạc bộ cao cấp nơi dành cho giới nhà giàu, cung cấp các dịch vụ giải trí, ăn uống, nghỉ dưỡng hoặc các hoạt động thư giãn

Theo anh chưa đầy nửa năm, Lão Âu đã đặt chân đến hầu hết các địa điểm giải trí nổi tiếng của Bắc Thành.

Con cháu nhà họ Lương ai nấy đều là tài hoa xuất chúng nhưng người được cụ Lương cưng chiều nhất lại chính là Lương Tây Triều, người mà ngay từ khi làm lễ chọn đồ đoán tương lai đã nắm chặt một chiếc nghiên mực. Vì thế cụ đã sớm vạch sẵn con đường cho anh.

Cho đến khi Thương Cung mọc lên hết chi nhánh này đến chi nhánh khác ở Bắc Thành, danh tiếng vang xa, không biết tin tức truyền đến tai cụ Lương bằng cách nào. Cụ tức đến mức chống gậy đi đi lại lại trong phòng suốt cả buổi, cuối cùng dừng lại trước mặt vợ chồng con trai thứ hai, nghiêm túc hỏi một câu:

“Thằng năm… thật sự là con ruột con sao?”

 

Năm phút sau, Vưu Tình bước xuống xe, khuôn mặt trắng nõn thoáng ửng lên một vệt đỏ khác thường, trên vai vắt thêm một chiếc áo vest rộng, gần như bao phủ hết cả người cô.

Lương Tây Triều đổi ý, không đưa cô vào phòng bao cùng mình mà bảo người đưa cô lên tầng cao nhất, đến phòng của anh.

“Không phải đi đón người à? Người đâu?”

“Tôi đã bảo cô ấy không dễ gặp rồi mà, các cậu không tin.”

Thấy chỉ có mình Lương Tây Triều quay lại, đám người trong phòng lần lượt trêu chọc: “Quả nhiên là viên minh châu trong truyền thuyết, anh Triều giấu kỹ quá rồi nhe!”

Lương Tây Triều ung dung ngồi xuống vị trí chính giữa sofa, chân vắt hờ, đôi mày hơi nhíu, giọng điệu lười biếng mà dửng dưng: “Mệt mỏi đến mức ngơ ngẩn mà tới thì cũng mất vui.”

Từ trước đến nay, bên cạnh Lương Tây Triều chưa từng có bóng dáng phụ nữ. Mãi đến dạo gần đây, không biết ai đồn ra ngoài rằng bên cạnh anh kỳ thực có một người phụ nữ cố định, đã theo anh hơn một năm, được cưng chiều như viên minh châu, muốn gì có nấy.

Nhưng lời đồn cứ lan truyền mãi mà chưa ai từng thấy người thật xuất hiện.

Cho đến hai tháng trước khi Lương Tây Triều được mời tham dự một buổi đấu giá. Suốt cả sự kiện, anh không hề hứng thú với bất cứ món đồ nào, nhưng đến cuối cùng lại đột nhiên bỏ ra cả triệu tệ để mua một sợi dây chuyền kim cương hồng—rõ ràng là dành cho phụ nữ.

Rượu qua tiếng lại, bầu không khí trong phòng bao dần trở nên náo nhiệt.

Dưới ánh đèn lúc sáng lúc tối, Lương Tây Triều vẫn giữ nguyên dáng vẻ uể oải, ngồi dựa vào sofa, ngón tay kẹp chặt ly rượu nhưng lại hiếm khi uống, có người mời cũng chỉ nhấc ly lên chạm nhẹ vào.

Rõ ràng không có hứng thú.

Nhìn thấy bên cạnh Lương Tây Triều còn trống một vị trí, một số cô gái trong phòng bắt đầu có ý đồ.

Ngày trước không ai dám chủ động tiếp cận anh vì ai cũng biết anh nổi danh ngông cuồng, bất kham. Nhưng bây giờ đã có tiền lệ, mà có một thì sẽ có hai. Đàn ông trong phòng bao này, có ai chẳng như vậy—hết người cũ rồi lại đến người mới, bên này bên kia đều nắm trong tay.

Một cô gái mặc váy bó sát e dè ngồi xuống mép sofa, ngón tay trắng muốt kẹp lấy ly rượu, ngọt giọng mời: “Lương tổng—”

Câu nói còn chưa dứt, ánh mắt Lương Tây Triều đã quét đến.

Ánh nhìn lạnh lẽo, sắc bén, đầy áp lực.

Cô gái lập tức cứng người, nụ cười trên môi khựng lại, cổ họng nghẹn lại, không dám nói thêm lời nào.

 

Thương Cung là hội sở có phong cách nhã nhặn mang hơi hướng thời Tống, chỉ dành cho khách hàng thuộc giới tài phiệt, tọa lạc ngay trung tâm Bắc Thành, những năm gần đây nơi này thậm chí còn được coi là một biểu tượng mới của thành phố.

Căn phòng trên tầng cao nhất nóilà phòng của Lương Tây Triều nhưng thực chất là một khu vực vừa để tiếp khách vừa để làm việc, gồm một thư phòng và một phòng ngủ chính.

Vưu Tình cởi chiếc áo vest trên vai xuống, đi đến bên khung cửa sổ trong phòng khách, cúi đầu ngắm nhìn hơn nửa thành phố Bắc Thành về đêm.

Màn hình điện thoại chợt sáng lên.

Là tin nhắn của bà ngoại.

[Tình Tình, chiều nay con có qua đây sao? Sao không gọi bà dậy?]

Vưu Tình trả lời: [Trường có việc đột xuất nên con đi trước rồi, mai con lại đến thăm bà.]

Nhạc Bình vẫn luôn nghĩ rằng mình được nhận vào viện dưỡng lão này là nhờ một suất từ thiện miễn phí duy nhất trong năm.

Nhân viên trong viện trước sau đều giữ kín chuyện ngay cả cô cháu gái cũng nói vậy, bà hoàn toàn không hề nghi ngờ.

Nhưng trên thực tế, từ đội ngũ bác sĩ chuyên gia được thuê riêng cho đến toàn bộ chi phí điều trị và phục hồi sau phẫu thuật tất cả đều do một tay Lương Tây Triều lo liệu.

Nói cách khác, mạng của bà ngoại là do Lương Tây Triều cứu lấy.

Trên đời này không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra mà không có lý do.

Mọi thứ đều có cái giá của nó.

Và cái giá mà cô phải trả, chính là ở bên cạnh anh.

Cánh cửa khẽ mở.

Lương Tây Triều vừa bước vào liền trông thấy Vưu Tình đang ngồi trên bệ cửa sổ, không nói một lời, cả người yên lặng đến mức dường như không hề tồn tại.

.

Anh nhíu mày, sải bước đi đến: “Nhìn cái gì đấy?”

“Cảnh đêm.” Vưu Tình đáp.

Lương Tây Triều từ phòng bao nồng nặc mùi rượu thuốc bước lên đây, nhưng trên người lại không vương quá nhiều mùi khó chịu, ngược lại còn thoang thoảng hương bạc hà nhàn nhạt.

Lương Tây Triều hút loại t.h.u.ố.c lá bạc hà, vị cay nồng, hít vào khiến cả phổi đều lạnh buốt, nhưng anh lại hút rất thuần thục.

“Đẹp không?”

Cằm bị người ta nâng lên, Vưu Tình buộc phải ngẩng đầu.

Dáng vẻ của Lương Tây Triều hoàn toàn không mang chút phong thái nho nhã nào của dòng dõi nhà họ Lương.

Anh giống như một bức tranh sơn dầu với những mảng màu dày đặc, rực rỡ và ngông cuồng, tạo nên một cú sốc thị giác tuyệt đối. Chỉ cần nhìn một lần liền không thể quên được.

“Đẹp.” Cô nhìn thẳng vào anh, ánh mắt không hề d.a.o động.

Lương Tây Triều nhếch môi cười nhạt, đầu ngón tay chậm rãi lướt qua gò má trắng mịn của cô, ánh mắt dừng lại trên đôi môi cô.

Ở riêng với anh không quá nửa phút, câu chuyện thường sẽ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ dần trở nên nhạt nhòa, trước mắt cô chỉ còn lại bóng dáng của Lương Tây Triều đang áp sát. Trên mặt kính phản chiếu một hình ảnh đầy ám muội.

Bàn tay rộng lớn của người đàn ông giữ chặt lấy gáy cô, đầu lưỡi lạnh lẽo mạnh mẽ xâm nhập vào khoang miệng.

Không có chút dấu hiệu báo trước nào, hơi thở của cô nhanh chóng bị cướp//đoạt, cảm giác nghẹt thở khiến bản năng của cơ thể kháng cự.

Hơi khó chịu.

Không thở nổi.

Lương Tây Triều buông cô ra, giọng khàn khàn, xen lẫn ý cười chế giễu: “Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa học được cách hôn?”

DPT

“Chỉ là… không thích.”

Lồng n.g.ự.c Vưu Tình vẫn còn phập phồng vì bị anh hôn đến choáng váng,não thiếu oxy lời lúc không tỉnh táo vừa thốt ra cô liền nhận ra sắc mặt của người trước mặt mình đã thay đổi.

Bầu không khí mập mờ lập tức trở nên lạnh lẽo.

Lương Tây Triều nhếch môi, rõ ràng trên mặt có ý cười nhưng trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lùng và sắc bén.

“Không thích hôn hay là không thích hôn với tôi?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận