Đêm Nồng Tình Ý
Chương 27: Trong lòng cô còn thằng Năm không?
Vài giờ sau khi trở về trường, giáo sư Lương mang điện thoại của Vưu Tình đến trả cho cô.
Ông hỏi cô có còn thứ gì cần lấy ở Thủy Quận Loan không, nếu có thì nhân tiện ông có thể đưa cô qua đó ngay bây giờ.
Giáo sư Lương còn đặc biệt nói thêm: "Tiểu Ngũ đã về biệt thự nhà họ Lương rồi, em không cần lo sẽ chạm mặt nó."
Vưu Tình nhận lấy điện thoại, lắc đầu: "Không có."
Tối hôm ấy, cô ngủ lại ký túc xá. Vết đỏ trên cổ chưa kịp tan, cô sợ bà ngoại nhìn thấy sẽ hỏi han.
Ngôn Di và Sở Tử Cầm về muộn, thấy Vưu Tình nằm trên giường liền nghĩ cô đã ngủ, hai người rón rén làm vệ sinh cá nhân rồi lên giường.
Đèn tắt.
Một ngày mới sẽ đến chỉ sau vài giờ nữa.
Sáng hôm sau, Vưu Tình dậy sớm.
Thấy trên điện thoại có tin nhắn đến từ nửa tiếng trước, cô xuống giường rửa mặt, quấn khăn quanh cổ rồi đi xuống lầu.
Trong quán cà phê trước cổng trường, bà Đường ngồi chờ bên cửa sổ.
"Với Tây Triều, từ nhỏ đến lớn chúng tôi luôn để nó tự do phát triển, sống ra sao là do chính nó quyết định."
"Không ngờ nó lại làm ra chuyện hoang đường như vậy. Những tổn thương trước đây, hy vọng cháu có thể bỏ qua."
Ngoài lời xin lỗi, bà Đường còn đưa cho cô một tấm séc.
Vưu Tình không nhận, bình tĩnh đáp: "Lương Tây Triều không nợ cháu bất cứ điều gì."
Nhìn bóng lưng cô gái bước đi dưới ánh mặt trời, bà Đường nhấp một ngụm cà phê.
Cô bé này có cốt cách giống hệt bà thời trẻ, mà tính khí cũng giống Tiểu Ngũ. Cùng một kiểu người, bài xích nhau cũng là chuyện dễ hiểu.
Hiện tại, hai người họ không thích hợp để tiếp tục.
Chỉ là, Tiểu Ngũ không phải kẻ dễ dàng buông tay.
Tương lai còn dài.
Mọi thứ đều khó đoán.
Thời gian chớp mắt đã đến cuối năm âm lịch.
Sở Tử Cầm và Ngôn Di về nhà, ký túc xá chỉ còn lại mình cô.
Đêm giao thừa, bà ngoại gói sủi cảo, nấu năm món mặn một món canh. Dù chỉ có hai bà cháu nhưng không khí đón Tết vẫn phải đủ đầy, nhiều quá ăn không hết thì để tủ lạnh ăn dần.
Dù là nhà thuê, bà ngoại vẫn dọn dẹp sạch sẽ, dán hoa văn năm mới lên kính cửa sổ.
Bà lo nấu ăn, Vưu Tình thì rửa bát.
Đêm giao thừa luôn náo nhiệt.
Bên ngoài, trong khu vườn của khu chung cư đã có người bắt đầu b.ắ.n pháo hoa.
Khu này thuộc khu phố cũ nên không quản lý nghiêm ngặt.
"Tình Tình, mau ra đây xem này!"
"Vâng."
Vưu Tình lau khô tay, bước ra ban công.
Pháo hoa bình thường thôi, nhưng sắc màu rực rỡ nở rộ trên bầu trời khiến cô nhớ đến đêm đó.
Cô từng được xem màn pháo hoa đẹp nhất đời mình.
Trong khoảnh khắc, tiếng cười đùa của bọn trẻ xung quanh như biến mất, thay vào đó là một giọng nói trầm khàn văng vẳng trong ký ức.
Bà ngoại vào trong lấy một miếng bánh hạnh nhân, khi bước ra liền thấy cô cháu gái dường như vừa đưa tay quệt mắt.
"Sao thế? Gió lớn quá làm cay mắt à?"
Vưu Tình thuận thế xoay người, ôm lấy bà ngoại, tựa đầu lên vai bà, giọng nhẹ như hơi thở:
"Ngoại ơi, mùa đông năm nay lạnh quá."
Ăn xong bữa cơm tất niên, Lương Tây Triều ngồi không yên, để mặc cả nhà rồi lái xe trở về Thương Cung.
Đêm giao thừa, toàn bộ phòng bao ở Thương Cung đều kín khách.
Văn Nghiệp cũng có mặt ở đây cùng một nhóm người.
Lương Tây Triều đẩy cửa bước vào, đều là người quen, hắn không buồn chào hỏi, chỉ dang chân ngồi phịch xuống sofa.
Ai cũng nghĩ hắn đến đây mua say, nhưng hắn uống từng ngụm nhỏ, không hề có dáng vẻ muốn chuốc mình gục xuống.
Gần đây, cô gái nhỏ luôn đi bên cạnh hắn đã không còn xuất hiện.
Có kẻ tò mò dò hỏi nguyên do, cũng có kẻ bảo chẳng có gì lạ, nhìn Văn Nghiệp hay Lục Bạc Niên mà xem, bên cạnh không phải cũng đã thay mấy người rồi sao.
Một hoàng tử kiêu căng buông thả như hắn, sao có thể chung tình mãi được?
Thế nên, có người nhân cơ hội tiếp cận.
Nghe nói hắn thích nữ sinh, có người cố tình ăn mặc giống Vưu Tình đến bảy tám phần.
Lương Tây Triều liếc qua, ánh mắt trầm xuống đáng sợ.
Hắn lập tức bùng nổ, hất thẳng cả ly rượu vào người đối phương.
Động tĩnh lớn, rõ ràng là cố ý để tất cả mọi người đều thấy mà dập tắt ý định từ nay về sau.
Người phụ nữ bị rượu hắt đầy mặt, sợ đến tái mét, đứng cũng không được mà đi cũng chẳng xong.
Vẫn là Văn Nghiệp đi tới, vỗ vai cô ta ra hiệu rời đi, rồi gọi nhân viên tới dọn mảnh kính vỡ.
Mọi chuyện diễn ra chưa đầy một phút, trong phòng toàn là những kẻ lăn lộn trên thương trường, chẳng ai dại mà đi chọc vào tổ ong vò vẽ.
Không khí nhanh chóng trở lại náo nhiệt, đoạn nhạc đệm nhỏ vừa rồi như chưa từng xảy ra.
Văn Nghiệp rót rượu cho Lương Tây Triều, hỏi:
"Cậu với Vưu Tình thật sự chia tay rồi?"
Trước khi tới Thương Cung, Lương Tây Triều đã lái xe ngang qua Thủy Quận Loan.
Hắn chần chừ vài giây, cuối cùng giảm tốc, rẽ phải vào đường phụ, dừng xe, vào thang máy.
Mở cửa ra, mọi thứ vẫn vẹn nguyên dấu vết của một người.
Những món đồ cô từng dùng chẳng có gì mang đi, quần áo trong phòng cũng ngay ngắn treo ở đó.
Hắn mở ngăn kéo tủ đầu giường.
Bên trong nhét đầy đồ đạc.
Ngoài những món quà hắn tặng cô trong hai năm qua, còn có mấy xấp tiền mặt bị viện điều dưỡng gửi trả lại.
Trên cùng là một tờ giấy.
Nhìn thấy hai chữ "giấy nợ" trên dòng đầu tiên, Lương Tây Triều lạnh lùng cười khẩy, cầm tờ giấy trong tay xé vụn, ném vào ngăn kéo, sau đó đóng sầm lại.
Từ đó, ngăn kéo này thực sự trở thành một "lãnh cung" đúng nghĩa.
Nếu như Lương Tây Triều chịu khó lục lọi thêm một chút, anh ta sẽ phát hiện bên trong còn có một vật được bọc cẩn thận bằng vải nhung—mặt ngọc mà Vưu Tình đeo trên cổ từ nhỏ, chưa bao giờ rời xa.
Đó là thứ cô trân quý nhất.
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Lương Tây Triều ngửa cổ uống rượu, từng ly từng ly một. Đặt ly xuống, anh lại châm điếu thuốc. Ánh sáng mờ ảo trong phòng bao phủ gương mặt anh, trông càng lạnh lùng, xa cách hơn so với thường ngày.
Xung quanh ồn ào náo nhiệt, nhưng dường như anh không hề thuộc về thế giới này.
Tàn thuốc đỏ rực cháy lên, anh lại chẳng rít một hơi nào.
Lương Tây Triều vẫn giữ im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dem-nong-tinh-y/chuong-27-trong-long-co-con-thang-nam-khong.html.]
Đúng lúc Văn Nghiệp tưởng rằng anh sẽ không trả lời câu hỏi "có chia tay hay không" thì—
"Không phải tôi đồng ý." Giọng anh khàn khàn.
Văn Nghiệp nhướng mày: "Chia tay là chuyện đơn phương, đâu cần cậu đồng ý?"
Lương Tây Triều lại rơi vào im lặng.
Mùng Ba Tết, Vưu Tình cùng bà ngoại trở về quê nhà ở Khánh Châu để tảo mộ, cúng viếng ông ngoại và ba.
Bây giờ Khánh Châu không còn chỗ nào để họ dừng chân nữa. Nhạc Bình đứng dưới tòa nhà từng là nhà cũ của họ, nhìn cảnh vật trước mắt mà lòng ngổn ngang trăm mối.
Vưu Tình nhìn mọi chuyện thoáng hơn một chút. Cô chỉ cần bà ngoại khỏe mạnh, chỉ cần trên đời này vẫn còn người bên cạnh cô là được.
Giờ nghĩ lại, rõ ràng người anh ta chờ không phải mình.
Ngoài chuyện đó ra, trong lòng ông vẫn còn đầy nghi hoặc, nhưng nhìn sắc mặt nhàn nhạt của Vưu Tình, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài nặng nề.
"Không cần nói gì nữa, tôi đưa em về trường."
Khi xe đến cổng trường, giáo sư Lương đích thân xuống xe mở cửa.
"Tiểu Vưu, em và Tiểu Ngũ, chuyện này, giữa hai người..."
Cán cân giữa thân phận giáo sư và người anh trai luôn có sự nghiêng lệch, đó là lẽ thường của con người. Dù sao đi nữa, ông cũng không thể bỏ mặc đứa em trai mình nuông chiều từ bé.
Nếu Vưu Tình viện cớ bị tổn thương để kiện, cây gậy trong tay ông cụ có khi sẽ đánh gãy chân Tiểu Ngũ mất.
"Chúng tôi là người yêu."
Thấy cô liên tục nhìn về phía chiếc xe đằng sau, lão Âu liền giải thích: "Thiếu gia không có trong xe. Chính xác hơn là—thiếu gia không còn ở Bắc Thành nữa."
Anh ấy đi đâu?
Câu hỏi sắp buột miệng thì cô lại nuốt xuống, giữ cho mình bình tĩnh.
Cô không cần biết nữa.
Lão Âu lên xe rời đi.
Vưu Tình đứng yên tại chỗ, cúi đầu nhìn chằm chằm cuốn sổ đỏ chói mắt trong tay rất lâu.
Đối tác quảng cáo lần này vẫn là thương hiệu vòng tay trước đó. Họ vừa tung ra mẫu mới đầu năm và đặc biệt mời Vưu Tình làm mẫu.
Còn nói cô chính là "cứu tinh" của thương hiệu.
Vưu Tình chỉ khẽ cười nhạt. Nếu họ biết quảng cáo lần trước suýt bị cưỡng chế gỡ xuống, e rằng sẽ không nói vậy.
Đây cũng là lần cuối cùng cô nhận chụp quảng cáo. Học kỳ hai năm hai sắp bắt đầu, số lượng tiết thực hành rất nhiều. Đến năm ba, hầu như tất cả đều là tiết thực hành, yêu cầu sử dụng tay rất nhiều. Cô không thể giữ đôi tay của mình ở trạng thái hoàn hảo như hiện tại được.
Dù sao cô cũng không phải người mẫu chuyên nghiệp, cũng chẳng có hứng thú đi dưỡng tay làm gì.
Nghiêm Mẫn liền hỏi cô có nhận chụp thời trang nữa không: "Gương mặt này của em còn đáng giá hơn đôi tay đấy!"
Vưu Tình vẫn từ chối khéo.
Cô đã không ít lần nghe thấy những lời bàn tán bất mãn từ các người mẫu khác dưới trướng Nghiêm Mẫn.
Cô không muốn dấn thân vào giới giải trí đầy tranh đấu, suy cho cùng cô vẫn chỉ là sinh viên, về sau chỉ muốn yên ổn học hành.
Mỗi người một chí hướng, Nghiêm Mẫn cũng không ép cô, chỉ dặn dò đừng mất liên lạc, sau này vẫn là bạn bè.
Tháng Ba khai giảng, cuối xuân đầu hạ.
Mỗi ngày của Vưu Tình đều là một vòng lặp giữa ký túc xá, lớp học và thư viện. Cuộc sống bận rộn nhưng tràn đầy.
Những chuyện đã qua cũng dần dần bị thời gian xóa nhòa, như thể chưa từng xảy ra.
Tối thứ Sáu và cuối tuần, cô vẫn duy trì công việc gia sư.
Dưới sự hướng dẫn của Vưu Tình, Tiểu Nhã đã đạt thành tích top 5 của lớp thường và thuận lợi vào lớp tinh anh, thành tích ngày càng ổn định, Vưu Tình cũng hoàn thành nhiệm vụ và rút lui.
Tiểu Nhã tỏ ra vô cùng luyến tiếc, ôm lấy cô, nghiêm túc nói:
Buổi dạy kèm cuối cùng kết thúc, Vưu Tình nhìn thấy Lục Bác Niên. Có lẽ không phải trùng hợp, trông anh ta có vẻ vội vã, phong trần.
Từ khi chia tay với Lương Tây Triều, cô đã hoàn toàn rời xa vòng tròn đó.
Vốn dĩ, cô cũng không thuộc về thế giới ấy.
Lối đi bị chặn lại, Vưu Tình buộc phải lên tiếng: "Có chuyện gì?"
Cũng như bao lần trước đây, cuộc đối thoại giữa cô và Lục Bác Niên luôn bắt đầu bằng hai chữ này.
Anh mặc bộ vest dài ôm dáng, nhưng cà vạt lại thắt lỏng lẻo, thậm chí còn bị kéo lệch. Một chân vắt chéo, tựa vào đầu xe, châm thuốc bằng chiếc bật lửa trên tay.
Lục Bác Niên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Vưu Tình không hiểu ý anh, nhưng cô cũng không né tránh mà nhìn thẳng lại.
"Hừ..."
Cuối cùng vẫn là Lục Bác Niên thu ánh mắt trước.
Lục Bác Niên nghẹn lời, trong lòng bỗng dưng dâng lên một luồng tức giận vô cớ. Anh đột nhiên hỏi: "Trong lòng cô còn có Tiểu Ngũ không?"
Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ...
Đã mấy tháng trôi qua, bây giờ cô lại nghe thấy cái tên này, cứ như đã qua mấy đời.
Cơn gió nhẹ thổi tan đi cái nóng ngày hạ, Vưu Tình vẫn đứng yên, mím môi, không trả lời.
"Yên tâm đi, không phải Tiểu Ngũ bảo tôi hỏi, tôi chỉ tò mò thôi." Lục Bác Niên phủi tàn thuốc, nói tiếp: "Tiểu Ngũ bây giờ không có ở trong nước, trong thời gian ngắn cũng chưa thể về."
Trước đó, cô đã nghe Lão Âu nói rằng Lương Tây Triều không ở Bắc Thành, bây giờ lại nghe Lục Bác Niên khẳng định điều này.
"Tại sao?"
Vưu Tình cố gắng giữ giọng điệu của mình chỉ đơn thuần là một câu hỏi.
Lục Bác Niên nói: "Mặc dù Tiểu Ngũ xếp thứ năm trong nhà họ Lương, nhưng người ruột thịt thân cận nhất với cậu ấy chỉ có một người chị Hai."
Ba năm trước, Lương Nam Quân theo đuổi tình yêu đích thực, kết hôn xa tận Coria – nơi mà ngay cả đi máy bay cũng mất tám tiếng. Nhưng giờ đây, cô ấy lại rơi vào cảnh bị chồng bạo hành và ngoại tình.
Kết hôn thì dễ, nhưng muốn ly hôn lại rất khó.
Năm đó, khi Lương Nam Quân kết hôn xa xứ, nhà họ Lương và cả gia đình ngoại là hào môn số một Ngọc Dương không thể yên tâm, đã tặng cô ấy rất nhiều tài sản làm của hồi môn. Bà Đường thậm chí còn chuyển 80% tài sản đứng tên mình sang cho con gái cưng.
Nhưng đến tận bây giờ, họ mới phát hiện ra rằng do lơ là quản lý, phần lớn tài sản đã bị nhà chồng họ Ngụy dùng đủ mọi thủ đoạn để sang tên, chiếm đoạt.
Hiệu trưởng Lương không thể xuất ngoại, còn bà Đường thì lịch phẫu thuật đã kín, tính mạng bệnh nhân quan trọng hơn tất cả.
Vì vậy, Lương Tây Triều đích thân bay qua đó để đứng ra bảo vệ chị Hai, mang theo cả đội ngũ luật sư chuyên xử lý tranh chấp ly hôn của nhà họ Lục.
Lương Tây Triều muốn giúp chị mình đòi lại từng thứ một.
Lục Bác Niên nói rằng tranh chấp tài sản và quyền nuôi con rất phức tạp, thời gian giải quyết có thể ngắn thì vài tháng, lâu thì cả năm.
"Nghe nói căng thẳng đến mức suýt nữa xảy ra xô xát mấy lần."
"Xô xát?"
"Ở Coria, sở hữu s.ú.n.g là hợp pháp."
Lục Bác Niên ngừng một chút, rồi bổ sung: "Nhưng mà, Tiểu Ngũ b.ắ.n s.ú.n.g giỏi lắm, hơn nữa còn có vệ sĩ đi theo, chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Những lời phía sau của Lục Bác Niên, Vưu Tình đã không còn nghe rõ nữa.
Cô lên xe buýt.
Chiếc xe rung lắc chậm rãi lăn bánh, không biết đã trôi qua bao lâu.
"Cô bé à, đến bến cuối rồi!"
Tiếng gọi của tài xế ở hàng ghế trước kéo cô trở về thực tại.
Vưu Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy khung cảnh xa lạ xung quanh, ngây người trong chốc lát.
Cô vậy mà đã ngồi quá trạm rồi.