Đêm Nồng Tình Ý
Chương 2: "Nóng quá, cục cưng~"
Nói gì không nói lại cứ phải buột miệng nói ra sự thật.
Vưu Tình hối hận cúi đầu xuống.
Vốn dĩ Lương Tây Triều đã không hài lòng khi cô nhận quá nhiều công việc làm thêm. Giờ đây chẳng khác nào cô tự dâng nhược điểm của mình vào tay anh.
Ngoài cửa sổ, tòa nhà cao nhất Bắc Thành đang thay đổi ánh sáng, một dải xanh lam mờ ảo chiếu lên người Vưu Tình.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, chủ động đặt môi lên khóe môi của Lương Tây Triều.
Lương Tây Triều hờ hững nhìn cô.
Cô gái này thoạt nhìn trông ngoan ngoãn dịu dàng nhưng thực chất từng cử động đều mang theo mục đích rõ ràng. Anh vẫn thản nhiên không chút d.a.o động.
Vưu Tình tiếp tục trượt xuống, môi nhẹ nhàng chạm vào hầu kết của anh ta sau đó khẽ ngậm lấy.
Cổ họng nóng rực như có lửa lan ra, hơi thở của Lương Tây Triều dần trở nên nặng nề, bàn tay đang siết lấy eo cô theo bản năng cũng ấn xuống mạnh hơn.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một giọng nói mềm mại vang lên bên tai anh: "Lương Tây Triều, hôm nay tôi vẫn chưa ăn cơm."
Vưu Tình ngẩng đầu rời khỏi vòng tay anh, đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn anh.
Lương Tây Triều lập tức trầm mặt xuống, "chậc" một tiếng, vẻ mặt đầy khó chịu.
Năm phút sau, người phục vụ đẩy xe thức ăn vào phòng.
Trên bàn đầy ắp món ngon, tất cả đều có hương vị thanh đạm, hơn nữa không có bất cứ món nào nằm trong danh sách kiêng kỵ của Vưu Tình. Hẳn là đã có người đặc biệt dặn dò trước.
Lương Tây Triều là kiểu người cực đoan như vậy, khi anh không vui cô phải dốc hết sức để dỗ dành anh nhưng lúc anh chu đáo lại như một người tình hoàn hảo.
Vưu Tình ăn rất ít, tốc độ cũng chậm. Bà ngoại cô từng dặn rằng ăn cơm phải từ tốn như vậy mới cảm nhận được hương vị. Cô nhớ kỹ lời dặn này và dần hình thành thói quen ấy.
Lương Tây Triều đã ngồi lên sofa đối diện, tùy ý xắn ống tay áo lên, kẹp điếu thuốc giữa ngón tay.
Vưu Tình thích vừa ăn vừa uống canh, chiếc thìa sứ trắng từ tốn đưa lên môi, từng ngụm từng ngụm. Đôi môi cô nhanh chóng phủ lên một lớp nước óng ánh.
Lương Tây Triều cứ thế nhìn cô, cô ăn bao lâu anh nhìn bấy lâu. Giống như đang đánh giá món đồ thuộc về riêng mình.
Anh hít sâu một hơi thuốc lá, hơi lạnh của bạc hà lan tỏa trong lồng n.g.ự.c nhưng không thể xua tan cảm giác nóng bức trong lòng. Dập tắt điếu thuốc, anh đứng dậy bước qua chỗ cô.
"Tiếp tục ăn đi."
Lương Tây Triều đưa tay bóp nhẹ má cô rồi xoay người cởi cúc áo sơ mi đi vào phòng tắm.
Anh cao 1m89, vai rộng eo hẹp, tấm lưng thẳng tắp, đường nét cơ bắp sắc sảo, lạnh lùng mà mạnh mẽ gợi cảm.
Vưu Tình thu hồi ánh mắt, suy nghĩ một chút rồi tự mình xới thêm nửa bát cơm, trộn vào bát canh nấm thanh đạm, tiếp tục ăn.
Đêm khuya yên tĩnh, đèn trong phòng ngủ chính không bật, ánh sáng mờ ảo từ cửa kính một chiều đủ để chiếu sáng không gian.
Vưu Tình bị đặt xuống giường, gương mặt bình tĩnh một cách khác thường như thể đã đoán được từ trước và chuẩn bị sẵn sàng.
Lương Tây Triều đứng bên cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống cô thật lâu. Một giọt nước nhỏ từ mái tóc anh rơi xuống đầu gối cô, chậm rãi lăn xuống… rồi biến mất vào nơi không thể nhìn thấy.
Khoảnh khắc tiếp theo, đôi môi lạnh lẽo của người đàn ông thay thế cho quỹ đạo xâm nhập của nó.
DPT
Mái tóc ngắn đen nhánh và dày đột ngột cọ vào làn da yếu ớt nhất của cô, khiến Vưu Tình căng người, cổ trắng ngần ngửa ra sau, toàn thân run rẩy.
"Lương…" Hơi thở của cô dần trở nên gấp gáp, nghe như tiếng nức nở không thể kiểm soát, "Đừng làm như vậy…"
"Như nào?" Lương Tây Triều khẽ cười, ngón tay tiếp tục lướt qua đôi môi mềm mại ướt át của cô, từng lần hôn càng lúc càng sâu hơn.
Anh rất thù dai.
Vì câu "không thích" của cô mà canh cánh không nguôi.
Đêm dài vô tận, anh nhất định phải khiến cô đổi lời.
Mặt hồ phẳng lặng bị khuấy động từng chút một, Vưu Tình chịu không nổi sự tr//a t//ấn này, theo bản năng c//ắn chặt môi nhưng lại bị anh mạnh mẽ tách ra.
Lặp đi lặp lại như vậy cho đến khi cô hoàn toàn kiệt sức, mềm nhũn trong vòng tay anh.
"Nóng quá cục cưng." Lương Tây Triều nhếch môi, hơi thở khàn khàn mang theo dục vọng lướt qua tai cô, "Em chỉ có cái miệng trên này là lạnh thôi."
Ánh nắng ngoài cửa sổ chói chang, lúc Vưu Tình tỉnh dậy đã là sáng hôm sau.
Cô ngồi dậy, chiếc chăn mỏng trượt xuống để lộ những dấu vết chi chít trên xương quai xanh kéo dài đến những nơi bị lớp áo ngủ màu xám che khuất.
Cả người cô rã rời, Lương Tây Triều hiếm khi dịu dàng trên giường huống hồ chi tối qua cô còn chọc giận anh.
Cô duỗi cổ một chút, nghỉ ngơi một lúc mới chậm rãi xuống giường.
Phòng tắm đã chuẩn bị sẵn bàn chải và đồ dùng mới. Vưu Tình xé bao bọc bàn chải, nặn kem đánh răng, đứng trước gương trên bồn rửa mặt chậm rãi đánh răng.
Trên người cô là áo ngủ của Lương Tây Triều, kiểu áo phông dài đến đầu gối, cổ áo rộng. Cô vừa giơ tay lên, vạt áo bên kia đã trượt xuống.
Dấu hôn đỏ tươi trên bờ vai trái cứ thế lộ ra, vết c//ắn rất rõ giống như một dấu ấn độc quyền in trên người cô.
Nghĩ đến tối qua, Vưu Tình liếc nhìn bàn tay mình.
Cảm giác cơ bụng rắn chắc nóng bỏng của anh khi vận động dữ dội dường như vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay cô.
Rõ ràng cô không muốn chạm vào nhưng Lương Tây Triều ép cô phải đặt tay lên, thậm chí… còn bắt cô ngồi lên đó.
Gương mặt lạnh nhạt như tuyết thoáng hiện lên chút đỏ ửng khó nhận ra, Vưu Tình nhổ bọt kem đánh răng có vị chanh, súc miệng rồi dùng nước lạnh rửa mặt để tỉnh táo lại.
Trên sofa có bộ quần áo của cô nhưng đã nhăn nhúm thành một đống, không thể mặc được nữa. Cô đành phải vo lại nhét vào túi.
Sau đó, cô mở tủ quần áo trong phòng ngủ chính, tiện tay lấy một bộ váy từ đống trang phục nữ chiếm một nửa không gian tủ và thay vào. Dù sao kích cỡ chắc chắn cũng vừa vặn.
Mãi đến khi lấy điện thoại ra quẹt vé ở cổng soát vé tàu điện ngầm, Vưu Tình mới thấy tin nhắn của Lương Tây Triều trên WeChat.
L: [Ngủ dậy chờ tôi.]
Vưu Tình: [Không thấy tin nhắn, tôi về trường rồi.]
L: [?]
Vưu Tình: [Phải về làm báo cáo thí nghiệm do giáo sư giao, mai đến hạn nộp.]
Cô dừng một chút, rồi bổ sung: "[Là giáo sư Lương Bách Xuyên.]"
L: [Lấy anh trai tôi ra làm bia đỡ//đạn?]
Vưu Tình lướt lên đoạn chat trước đó, trích dẫn lại bức ảnh thời khóa biểu mình từng gửi và gửi lại một lần nữa.
Ngay ngày đầu tiên nhập học, anh đã đòi cô gửi lịch học, cô căn bản không dám l//ừa anh.
Thêm ba trạm nữa, tàu điện ngầm ngày càng đông đúc.
L: [Được.]
Vưu Tình nghiền ngẫm tin nhắn một chữ đó.
Lương Tây Triều vốn không phải kiểu người kiệm lời, cậu ấm từ nhỏ đã được bao người nâng niu, chưa từng chịu bất kỳ ấm ức nào.
Anhđã nói "được" vậy chắc là không có ý kiến gì.
Tiếng phát thanh thông báo sắp đến khu đại học, Vưu Tình bỏ điện thoại vào túi đứng dậy xuống xe.
Vừa bước vào ký túc xá, một bóng dáng liền lao đến ôm chầm lấy cô:
“Vưu Tình, cuối cùng cậu cũng về rồi! Cứu tớ với!!”
Vưu Tình nghiêng đầu: “Hửm?”
Sở Tử Khâm, người đang ngồi trên ghế xích đu dưới giường, quay lại nói:
“Cậu ấy đã ngồi nhìn màn hình máy tính suốt nửa ngày rồi mà vẫn chưa gõ nổi một chữ cho bài báo cáo thí nghiệm của giáo sư Lương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dem-nong-tinh-y/chuong-2-nong-qua-cuc-cung.html.]
Giáo sư Lương Bách Xuyên không chỉ là giảng viên có cả nhan sắc lẫn thực lực đứng đầu Đại học Bắc Thành mà còn là "đại ma đầu" có tỷ lệ đ//ánh trượt sinh viên cao nhất ngành khoa học và kỹ thuật thực phẩm. Các đề tài thí nghiệm được giao đều nổi tiếng là hóc búa.
“Vưu Tình…” Ngôn Di chớp đôi mắt long lanh đáng thương nhìn cô: “Tớ không định chép đâu, chỉ cần cậu giúp tớ nghĩ phần mở đầu thôi.”
Vưu Tình: “Ồ.”
“Đi mà~?” Ngôn Di là người miền Nam, giọng nói mềm mại, nũng nịu đến mức khiến người ta không thể từ chối.
Vưu Tình suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Trưa nay đi ăn ở nhà ăn số 3 nhé?”
Ngôn Di lập tức gật đầu: “Ăn! Ăn! Ăn! Cậu có cần tớ mua hộp mang về cho cậu không?”
“Không cần.” Vưu Tình đáp: “Chúng ta cùng đi.”
Bắc Thành Đại học có tổng cộng ba nhà ăn. Hai nhà ăn đầu tiên gần ký túc xá, còn nhà ăn số 3 thì xa nhất lại phải leo một con dốc. Vưu Tình và Sở Tử Khâm đã đi nhiều lần, nhưng Ngôn Di lại lười di chuyểnbình thường chẳng bao giờ chịu đi.
Ngôn Di ôm lấy cánh tay Vưu Tình làm nũng, vô tình kéo cổ áo cô xuống một chút.
“Wow~”
Cô ấy nhìn thấy vết hôn trên xương quai xanh của Vưu Tình, làn da trắng nõn càng làm vết đỏ thêm nổi bật.
“Quan hệ của cậu và bạn trai tốt ghê~” Ngôn Di nhướn mày trêu chọc.
Lương Tây Triều yêu cầu Vưu Tình mỗi tuần phải ở bên anh ít nhất ba đêm.
Cô không thể ở ký túc xá, mỗi lần ra ngoài và trở về đều mặc quần áo khác nhau, không thể giấu được các bạn cùng phòng. Vì vậy, cô đã bịa ra một lời nói dối.
Vưu Tình nói rằng mình có một người bạn trai đã quen từ cấp hai, cô rất thích anh ấy, tình cảm của họ cũng rất tốt. Chỉ tiếc là hai người không học cùng trường đại học nên chỉ có thể hẹn hò ở bên ngoài.
Ký túc xá đều có ó ba giường trên và bàn học bên dưới. Ở giữa còn có một chiếc bàn dài chung, thấy Vưu Tình và Ngôn Di đã bắt đầu gõ bàn phím, Sở Tử Khâm cũng ôm máy tính lại ngồi cùng.
Sở Tử Khâm học thiết kế công nghiệp – một ngành có nhiều nam ít nữ. Vì bị lẻ nên cô được xếp vào phòng này. Ba người sống với nhau rất hòa hợp đến giờ chưa từng cãi vã.
“À đúng rồi, Vưu Tình, cái này cho cậu.”
Sở Tử Khâm lấy từ túi ra một tấm thẻ thành viên có in hình chiếc bánh ngọt màu hồng đưa cho cô.
Sở Tử Khâm làm thêm tại một tiệm bánh nổi tiếng ở trung tâm thành phố, bà chủ đã tặng cô ba thẻ giảm giá 30%.
“Tiệm bọn tớ đang có hoạt động tự làm bánh DIY vào cuối tuần. Mỗi tuần có rất nhiều cặp đôi đăng ký cậu và bạn trai cũng có thể thử xem.”
“Cảm ơn.” Vưu Tình mỉm cười nhận lấy, kẹp thẻ vào trong sách.
Lương Tây Triều không thích đồ ngọt cũng chưa bao giờ ăn bánh. Cho dù thật sự muốn ăn thì với khẩu vị kén chọn của anh chắc hẳn cũng chẳng thèm để mắt đến một tiệm bánh nhỏ ven đường.
Vào cuối tuần, nhà ăn số 3 chỉ mở hai cửa sổ bán đồ ăn. Món ăn vừa nấu xong, vẫn còn bốc khói nghi ngút, thanh đạm, không quá nhiều dầu muối, rất hợp khẩu vị của Vưu Tình.
Lý do quan trọng nhất là vì hương vị của nó rất giống với những món bà ngoại từng nấu cho cô.
Năm đó, khi bà ngoại đưa cô về nhà, bác sĩ chẩn đoán cô bị thiếu cân, thiếu m//áu, suy dinh dưỡng nghiêm trọng.
Bà ngoại nghe xong mà rơi nước mắt, từ đó trở đi mỗi ngày đều chăm chút từng bữa ăn, đủ thịt cá rau củ, đổi món thường xuyên, tỉ mỉ nuôi dưỡng cô.
Nếu không có bà ngoại, cô chẳng khác gì một con mèo hoang ven đường, bữa đói bữa no, chỉ cần một cơn gió lạnh mùa đông cũng có thể cướp đi mạng sống.
Báo cáo thí nghiệm đã hoàn thành suôn sẻ, Ngôn Di nhẹ nhõm hẳn, vừa ăn no bước ra khỏi nhà ăn liền rủ đi dạo phố nhưng Vưu Tình đã có kế hoạch khác vào buổi chiều.
Sở Tử Khâm tưởng cô lại đi gặp bạn trai: "Tối nay cậu có về ký túc xá không?"
Vưu Tình đáp có.
Lương Tây Triều biết hôm nay cô bận làm bài, chắc sẽ không tìm cô nữa. Cô định đi thăm bà ngoại.
Đang nghĩ vậy thì đột nhiên có tiếng "ting" từ WeChat.
L: 【Vị trí】
L: 【Tự đến hay cho người qua đón?】
Vưu Tình nhíu mày.
【Qua hai ngày nữa có được không? Tôi muốn đi thăm bà ngoại.】
Vừa gửi tin nhắn xong, điện thoại bỗng reo lên, là cuộc gọi từ Nghiêm Mẫn.
“Tiểu Ưu, là thế này—”
Nghiêm Mẫn nói có một thương hiệu thời trang cần tuyển ba người mẫu cố định nhưng phải đến gặp trực tiếp. Chị ấy hỏi Vưu Tình có muốn thử không: "Thù lao rất hấp dẫn đấy."
Vưu Tình vui vẻ nhận lời: “Chị Mẫn, chị gửi địa chỉ phỏng vấn cho em nhé.”
“Được, hẹn sau một tiếng nữa, đừng đến trễ.”
“Vâng.”
Cúp máy, màn hình điện thoại vẫn hiển thị khung chat với Lương Tây Triều.
Vưu Tình mím môi.
Cô cảm thấy hơi chột dạ.
Cậu năm nhà họ Lương sinh ra đã đứng trên đỉnh kim tự tháp chỉ cần đưa tay là có được mọi thứ. Trong mắt anh, một khi cô đã bị đóng dấu thuộc về anh thì phải hoàn toàn nghe lời anh.
Lương Tây Triều rất không thích cô nhận những công việc mà anh cho là có tiền lương r//ẻ m//ạt chẳng khác gì lao động//chui. Anh muốn côngoài giờ lên lớp tất cả thời gian còn lại đều phải dành cho anh.
Nói thẳng ra chính là lên giường của anh.
Bà ngoại phải điều dưỡng trong một năm.
Trong một năm này, Vưu Tình nhất định phải cố gắng kiếm tiền, sau đó thuê nhà ở Bắc Thành để đón bà về chăm sóc.
Bệnh có thể khỏi, mối quan hệ méo//mó này cũng sẽ có ngày kết thúc.
Huống hồ cô cũng không hẳn là đang nói dối.
Cô đã trả lời tin nhắn anh trước khi nhận được cuộc gọi phỏng vấn.
Nghiêm Mẫn gửi địa chỉ phỏng vấn khá xa nhưng may mắn là có tuyến xe buýt chạy thẳng đến đó.
Càng may hơn là vừa ra khỏi cổng trường, Vưu Tình đã thấy chiếc xe buýt ấy, cô lập tức chạy nhanh về phía đó.
Lên xe, cô theo thói quen ngồi ở hàng ghế cuối.
Xe lắc lư nửa tiếng rồi đến trạm.
Bước xuống, trước mắt là những tòa cao ốc san sát.
Nhưng cô vừa đi được hai bước, một bóng dáng cao lớn đột ngột chắn trước mặt.
“Cô Vưu, mời lên xe.”
Vưu Tình kinh ngạc ngẩng đầu.
Khẽ liếc sang, cô nhìn thấy một chiếc xe thương mại đỗ ngay tại vị trí mà xe buýt vừa rời đi.
Quá mức quen thuộc.
Sắc mặt Vưu Tình hơi cứng lại.
Giây tiếp theo, điện thoại của cô vang lên.
Nhạc chuông chói tai dường như nếu cô không nghe máynó sẽ réo mãi không dừng đầy khí thế.
Vưu Tình hít sâu, cố giữ bình tĩnh bắt máy.
"Qua đây."
Giọng nói lạnh băng bên tai vang lên rồi lập tức cúp máy.
Không chừa lấy một chút đường thương lượng.