Đêm Nồng Tình Ý
Chương 28: Vẫn là không quên được anh ấy?
Năm nay, Giáo sư Lương không còn giảng dạy cho khóa của Vưu Tình nữa. Tỷ lệ lên lớp của giảng viên chỉ có thể tra cứu trên hệ thống nội bộ của trường.
Trước đây, Vưu Tình từng làm trợ lý văn phòng giảng viên một thời gian, tài khoản nội bộ vẫn còn hiệu lực.
Cô đăng nhập, nhập tên của Giáo sư Lương.
Kết quả tra cứu cho thấy Giáo sư Lương chưa từng vắng mặt một buổi nào, có lẽ điều này cũng gián tiếp chứng minh rằng nhà họ Lương không có chuyện gì quá khẩn cấp xảy ra.
Ngoài cách này ra, cô không nghĩ được phương pháp nào khác để giải tỏa cảm giác khó tả trong lòng mình.
Thoát khỏi hệ thống, Vưu Tình ngồi trước màn hình máy tính, đầu óc trống rỗng trong giây lát.
Tháng Chín, bước vào năm ba đại học, Vưu Tình gần như ngày nào cũng vùi mình trong phòng thí nghiệm, từ phân tích dữ liệu đến viết báo cáo, từ sáng đến tối đều kín lịch.
Dựa vào học bổng mỗi kỳ và khoản thanh toán quảng cáo từ Nghiêm Mẫn, cô tự trang trải hoàn toàn học phí và sinh hoạt phí năm ba của mình.
Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến mùa tốt nghiệp.
Sở Tử Cầm mua lại tiệm bánh mà cô ấy đã làm thêm suốt ba năm qua, khiến cả nhóm bạn ai nấy đều trầm trồ ngưỡng mộ.
Có người tốt nghiệp là đi làm thuê, có người tốt nghiệp là làm ông chủ.
Bị bạn bè vây quanh chúc mừng, Sở Tử Cầm đỏ bừng mặt, ngượng ngùng gãi đầu: "Mình không có nhiều tiền như vậy, cũng phải vay ba mẹ một ít."
"Quan trọng nhất là chị Lộ đối xử với mình rất tốt, còn thiếu một phần tiền, mình đã viết giấy nợ, sau này sẽ dùng lợi nhuận hàng tháng để trả dần cho chị ấy."
Chị Lộ chính là chủ cũ của tiệm bánh, nếu không phải vì cả gia đình định cư nước ngoài, chị ấy thực sự không nỡ bán nó đi, vì đó là tâm huyết bao năm của mình.
Ba năm làm việc chung, hai người đã thân thiết như chị em ruột.
Một phần là vì tin tưởng Sở Tử Cầm sẽ không phụ lòng tiệm bánh, một phần là vì bản thân chị Lộ cũng không quá thiếu tiền, nên mới yên tâm để cô ấy trả góp dần.
Trong khi đó, vlog của Nghiêm Diễm ngày càng nổi tiếng, bây giờ đã trở thành một influencer nhỏ có danh tiếng, thỉnh thoảng nhận quảng cáo để kiếm tiền nuôi sống bản thân không thành vấn đề.
Xuất thân của Nghiêm Diễm tốt hơn bọn họ, cô ấy vẫn chưa nghĩ ra sau này sẽ làm gì, thế là quyết định thử thi cao học. Nhưng mỗi khi bị đống sách vở ôn thi đè đến mức đau đầu chóng mặt, cô ấy lại chạy đến tìm Vưu Tình để tâm sự, tiện thể nhờ chỉ bài.
Vưu Tình có tính cách rất hợp để làm giáo viên, nói chuyện rành mạch, không lan man, nắm bắt trọng điểm cực chuẩn, kiến thức thi cử càng đúng y như đoán.
Nghiêm Diễm lười biếng nằm bò ra bàn, hỏi: "Tuần sau cậu đi báo danh ở GSG rồi phải không?"
Vưu Tình gật đầu: "Ừ, tuần sau bắt đầu đào tạo."
GSG là một trong ba công ty kiểm định và chứng nhận hàng đầu trong nước, có hơn 30 chi nhánh cùng nhiều trung tâm thí nghiệm quy mô lớn trên toàn quốc, trụ sở chính đặt tại Bắc Thành.
Hằng năm, GSG đến các trường đại học tuyển dụng sinh viên mới tốt nghiệp, chỉ nhận những người có thành tích xuất sắc nhất.
Lần này, ở Đại học Bắc Thành chỉ có ba người được tuyển, Vưu Tình đứng nhất cả vòng thi viết lẫn phỏng vấn, hai người còn lại cũng đều là sinh viên năm cuối của Học viện Thực phẩm.
"Thật tốt quá, cậu và Tử Cầm đều có tương lai sáng lạn, sau này chờ mình tốt nghiệp rồi, nhất định sẽ đến bám víu hai cậu!"
Vưu Tình cười đồng ý.
Sau đó, cô gõ nhẹ lên bản báo cáo thực nghiệm của Nghiêm Diễm: "Trọng điểm bị lệch rồi, mình khuyên cậu viết lại đi."
"..."
DPT
đừng mang đi nơi khác T^T
Page fb : Mê Ngôn Tình Với Đảo Phim Trung
Nghiêm Diễm ôm mặt than trời: "Tình Tình, cậu là ác quỷ sao!"
"Mình thật sự không viết nổi nữa rồi."
Cô ấy phẩy phẩy tay, hoàn toàn bế tắc. Tình cờ liếc thấy một cây bút đặt trên khay trà, Nghiêm Diễm cầm lên, nói: "Của cậu phải không? Mượn chút nhé."
"Ừ."
Nhưng cô ấy không viết ngay, mà lật qua lật lại ngắm nghía cây bút, tặc lưỡi: "Hả? Đây chẳng phải là cây bút được mệnh danh 'Hermès của thế giới bút' sao? Tình Tình, cậu mua ở đâu vậy?"
Vưu Tình nghi hoặc: "Rất đắt sao?"
Nghiêm Diễm gật đầu lia lịa: "Chỉ một cây này thôi, giá gần chạm đến bốn con số!"
"..."
Vưu Tình im lặng một lúc.
Cô chỉ nhớ lần đó, khi đang viết báo cáo thí nghiệm ở Thủy Quận Loan, lại bị Lương Tây Triều kéo vào lòng hôn. Cây bút trong tay cô bị làm rơi xuống đất, đầu bút vỡ.
Một học sinh ngoan ngoãn nhất kỵ nhất là bị người khác quấy rầy lúc học, thế mà anh ta còn làm hỏng bút của cô.
“Đừng giận nữa, sóc nhỏ.” Lương Tây Triều chọc nhẹ vào gò má hơi phồng lên của cô, trêu ghẹo. Anh càng nhìn cô gái của mình càng thấy đáng yêu. Sau đó, anh vào thư phòng lấy ra một cây bút, nói là để đền bù cho cô.
Hôm đó, Vưu Tình đúng lúc phải đến viện điều dưỡng. Bà ngoại đang viết lách, thế là cô tiện tay đưa bút cho bà.
Sau này, khi chuyển ra khỏi viện điều dưỡng, bà ngoại cũng mang cây bút theo.
Nghiêm Diễm hỏi cô đã mua bút ở đâu, nói rằng đây vốn là phiên bản giới hạn, từ lâu đã cháy hàng.
"Hàng giả." Vưu Tình đáp.
"Bảo sao."
Nghiêm Diễm không hỏi thêm nữa, cúi đầu viết tiếp: "Hàng giả mà làm cũng thật ghê, viết rất mượt..."
Từ lần tình cờ gặp Lục Bạc Niên trước cửa nhà Tiểu Nhã lần trước, Vưu Tình không còn thấy bất kỳ ai liên quan đến Lương Tây Triều nữa.
Cô cứ tưởng mọi dấu vết về anh ta đã được dọn sạch hoàn toàn.
Nhưng mỗi khi nhớ đến anh ta, lòng vẫn gợn sóng.
Chỉ là, cơn sóng ấy đã rất nhẹ, nhẹ đến mức có thể nhanh chóng tan biến không một dấu vết.
Chuyện cũ, người cũ, cô đều đã buông bỏ.
"Chào buổi sáng, Vưu Tình."
"Mua dư một phần, cậu chưa ăn sáng đúng không?"
Không đợi Vưu Tình trả lời, Chu Tử Trừng đã đặt suất ăn sáng lên bàn làm việc của cô.
Ngoài Chu Tử Trừng, còn có một cô gái khác tên Từ Khanh Khanh. Ba người họ là thực tập sinh do GSG tuyển từ Đại học Bắc Thành.
Tuy học cùng trường, cùng khoa, nhưng khi vào GSG, họ lại được phân về các nhóm khác nhau, làm việc dưới sự hướng dẫn của những giáo viên khác nhau.
Vưu Tình theo học dưới trướng Chương Lê – một chuyên gia cấp V5, đã làm việc tại GSG suốt 15 năm. Tuy có thâm niên cao nhưng Chương Lê không hề kiểu cách.
Ngay từ lần đầu gặp mặt, Chương Lê đã rất có thiện cảm với cô, nói rằng thấy hợp mắt. Không vòng vo khách sáo, ông trực tiếp ném cho cô một mẫu thử, bảo cô đưa ra số liệu phân tích.
Vưu Tình hoàn thành nhanh hơn thời gian quy định 5 phút, từ phòng thí nghiệm bước ra, tháo khẩu trang, đưa báo cáo cho ông: "Thầy Chương, thầy xem qua đi ạ."
Chương Lê lắc đầu: "Không cần xem."
Ngay từ đầu, ông đã đứng ngoài cửa kính quan sát từng thao tác chính xác của cô, kết quả ra sao ông đều đã rõ.
"Chào mừng gia nhập GSG." Chương Lê cười nói.
Cấp bậc thực tập sinh là V13, thấp nhất trong hệ thống. Lương khởi điểm không cao, nhưng sau ba tháng thử việc, nếu được nhận chính thức, cấp bậc sẽ tăng lên, lương và trợ cấp cũng sẽ tăng theo cấp số nhân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/dem-nong-tinh-y/chuong-28-van-la-khong-quen-duoc-anh-ay.html.]
Trụ sở chính của GSG nằm ở khu CBD của Bắc Thành, cách nhà cô 15 trạm xe buýt. Khoảng cách không quá xa, chỉ là cần tránh tắc đường vào giờ cao điểm.
Văn phòng của Chương Lê nằm trên tầng 13 của tòa nhà, vị trí của Vưu Tình cũng ở tầng 13.
Khi màn đêm buông xuống, những tòa cao ốc bên bờ sông vươn thẳng lên tận mây, đèn neon rực rỡ.
Bên kia bờ sông, địa danh nổi tiếng của Bắc Thành—hai chữ "Thương Cung" lấp lánh trong bóng tối.
Vưu Tình không ngờ rằng GSG và Thương Cung chỉ cách nhau một cây cầu. Mỗi lần ngồi lâu mệt mỏi, đứng dậy ra cửa sổ nghỉ ngơi, ngước mắt lên là có thể thấy ngay Thương Cung.
"Nghe nói lần trước thầy Tô đi ăn với đối tác cũng chọn Thương Cung đấy, đúng là có mặt mũi ghê!"
Mấy đồng nghiệp ngồi ở bàn trà cũng bị biển hiệu Thương Cung thu hút, bàn tán xôn xao.
"Bao giờ chúng ta mới có thể tự mình phụ trách một dự án kiểm duyệt đây?"
"Nghe nói bát đĩa trong Thương Cung đều làm bằng vàng, thật hay giả vậy?"
Giả thôi.
Gu thẩm mỹ của Lương Tây Triều chưa đến mức đó.
"Đương nhiên rồi! Nghe bảo mấy món đồ trang trí trên tường và dưới đất còn là những thứ có tiền cũng không mua được!"
"Chậc chậc."
Vưu Tình: "..."
Ấn tượng của cô về Thương Cung là một nơi tụ tập ăn chơi của đám thiếu gia. Đồ ăn rất ngon, rượu cô uống không nhiều nhưng chắc chắn cũng không tệ.
Và cuối cùng là, khói thuốc mù mịt.
Ban đầu cô không chịu được mùi thuốc lá, nhưng Lương Tây Triều hút, bạn bè xung quanh anh ta cũng hút. Con người phải thích nghi với môi trường, thế là dần dà, cô cũng quen.
"Về nhà không? Lên xe đi, tiện đường mình đưa cậu về."
Sáu giờ chiều, bên ngoài tòa nhà, cạnh làn đỗ xe. Chu Tử Trừng hạ cửa kính xe, ló đầu ra, ánh nắng hoàng hôn phủ lên bộ váy vest của Vưu Tình, làm nổi bật đôi vai gầy và vòng eo thon thả. Khí chất của cô vừa thanh thuần vừa lạnh lùng kiêu sa.
Trong mắt Chu Tử Trừng ánh lên sự kinh diễm.
Chu Tử Trừng có gia cảnh khá giả, vừa đi làm đã mua một chiếc xe để tiện đi lại. Nhà cậu ta và Vưu Tình cùng hướng, cô từng hai lần miễn cưỡng ngồi xe cậu ta.
Vưu Tình từ chối: "Không cần đâu, mình có hẹn với bạn rồi."
Chu Tử Trừng giật giật mí mắt: "Là bạn trai à?"
"Không phải."
Chu Tử Trừng lập tức thả lỏng, cười tươi: "Vậy thì được, mai gặp. À, mai đừng mua bữa sáng, mình mang cho cậu."
Nói xong cũng chẳng đợi cô phản ứng, đã phóng xe đi mất.
Vưu Tình không ngốc, cô biết rõ sự quan tâm của Chu Tử Trừng dành cho mình đã vượt quá mức chăm sóc đồng môn.
Chu Tử Trừng đến tầng 13 quá nhiều lần, ngay cả Chương Lê cũng nhận ra, còn bóng gió hỏi cô rằng có phải đang hẹn hò với Chu Tử Trừng không.
Người cô hẹn hôm nay là Amy.
Cả hai vẫn giữ liên lạc, hôm Amy tổ chức tiệc cưới còn mời cô, nhưng lúc đó cô đang bận rộn với số liệu thí nghiệm, không tham dự được.
"Ba tháng rồi hả?"
"Ừ, có muốn sờ thử không?"
Amy đặt tay Vưu Tình lên bụng mình, phần bụng hơi nhô lên tròn trịa, Vưu Tình chỉ dám nhẹ nhàng chạm vào.
Amy và Lục Bạc Niên đã chia tay từ lâu. Một năm trước, cô ấy bất ngờ kết hôn với một chàng trai nhỏ hơn tuổi nhưng đã theo đuổi cô ấy rất lâu. Dù là tình chị em, nhưng chàng trai đó cực kỳ yêu Amy, ánh mắt nhìn cô ấy lúc nào cũng tràn đầy sự ngưỡng mộ.
Amy nói: "So với trước đây cứ mãi lo lắng vì một người, ngày nào cũng sợ mất đi, thì bây giờ, mình cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều."
Vưu Tình chân thành: "Chúc mừng cậu."
Amy cười nhẹ, rồi hỏi: "Còn cậu thì sao? Còn liên lạc với Tổng Giám đốc Lương không?"
Vưu Tình lắc đầu. Cô chưa xóa WeChat của Lương Tây Triều, nhưng cả hai như có một sự ăn ý ngầm, chẳng ai chủ động liên hệ với ai.
Chuyện năm đó kết thúc chẳng đẹp đẽ gì, Lương Tây Triều lại là một người cao ngạo như thế, đến nước này cũng là điều bình thường.
"Công ty mình mới có một nhà thiết kế mới đến, khá đẹp trai đấy, có muốn mình giới thiệu không?"
"Thôi."
"Vẫn chưa quên được anh ta à?"
Amy hỏi rất thẳng thắn. Vưu Tình hiểu rõ tính cách của Amy luôn như vậy, nên cô không thấy bị mạo phạm. Dù sao thì, quan trọng nhất là, cô đã buông bỏ, có thể bình thản đối diện.
Vưu Tình nói: "Bây giờ mình chỉ muốn được nhận chính thức."
Amy ôm trán: "Không thể tin được, lại thêm một con nghiện công việc."
Vưu Tình cùng Amy đi dạo phố, mua một bộ quần áo sơ sinh tặng cho đứa con chưa chào đời của cô ấy. Lúc rời đi, chồng của Amy đến đón, không tiện đường nên Vưu Tình tự đi xe về.
Còn hai ngày nữa là đến Thất Tịch, trên đường toàn là những cặp đôi tay trong tay. Trước cửa ga tàu điện ngầm, không ít đứa trẻ xách giỏ hoa đứng bán.
"Chị ơi, mua một bó hoa tặng bạn trai đi ạ!"
Vưu Tình nhìn những bông hoa trong giỏ, trông khá đẹp, cô chọn một bó hoa mà bà ngoại thích rồi trả tiền.
Về đến nhà, bà ngoại đang xới đất trong sân tầng một, trên ghế có một túi hạt giống dưa mà bà vừa mua.
Trước đó, căn hộ hai phòng ngủ trên tầng bốn họ thuê chưa được nửa năm, chủ nhà đột nhiên báo muốn rao bán. Hợp đồng vẫn chưa hết hạn nên đã bồi thường, nhưng việc tìm một căn hộ mới không phải chuyện dễ dàng.
Trùng hợp thay, cách khu cũ chưa đến một cây số có một căn hộ hai phòng ngủ cho thuê, nằm ở tầng một, không cần leo cầu thang, quan trọng nhất là có một khoảng sân nhỏ để trồng rau. Vừa nhìn thấy, Nhạc Bình đã thích ngay.
Môi giới cũng dễ tính, chưa đợi Vưu Tình mặc cả đã chủ động giảm 20% tiền thuê.
Sau một tuần dọn vào ở, Nhạc Bình dần quen với hàng xóm xung quanh, lúc ấy mới biết giá thuê nhà mình thấp hơn nhiều so với mặt bằng chung của khu.
"Căn nhà này có khi nào có vấn đề gì không nhỉ..."
Trước đó bà xem một vụ án nhà ma trên chương trình "Pháp Luật Hôm Nay", thấy hơi lo. Bà sờ tường, ngửi thử mùi trong nhà, rồi còn hỏi thăm hàng xóm xung quanh, cuối cùng mới yên tâm.
Nghe nói chủ cũ là người bản địa ở Bắc Thành, có nhiều nhà nên chẳng thiếu tiền, lại còn tốt bụng. Nhạc Bình lúc đó mới thở phào, nói rằng sau khi thoát khỏi kiếp nạn lớn, bà toàn gặp được người tốt.
Dù tuổi không quá lớn, Nhạc Bình vẫn tìm được một công việc nấu ăn ở trường mẫu giáo gần đó. Công việc không quá nặng nhọc, lương cũng đủ sống.
Bà không mong gì giàu sang, chỉ cần có thể nấu một bữa cơm nóng cho cô cháu gái tan làm muộn về ăn, hai bà cháu bầu bạn với nhau, thế là đủ mãn nguyện rồi.
Sau một tháng làm việc tại GSG, Vưu Tình nhận được khoản lương đầu tiên. Trước đây cô cũng từng đi làm nhưng chỉ là công việc bán thời gian, còn lần này lại hoàn toàn khác.
Vào buổi sáng tháng thứ ba, ở góc dưới bên phải màn hình máy tính của cô hiện lên một email thông báo nội bộ từ GSG, chúc mừng cô chính thức được nhận vào làm.
Cấp bậc được đánh giá là V11. Thông thường, sau khi qua kỳ thực tập, nhân viên chỉ được thăng một bậc, vậy mà Vưu Tình lại thăng liền hai bậc.