Hứa Thư Ninh đắc ý đứng bên cạnh, rõ ràng đang chờ xem kịch.
Tôi đứng dậy chậm rãi, cười tươi:
“Trưởng phòng Trương à, người vừa không có năng lực lại vô đạo đức — chính là ông đấy.”
Ông ta tức tối giơ tay định đánh tôi.
Tôi chỉ lên camera giám sát trên trần nhà, cười nói:
“Một cái tát, ít cũng hai chục ngàn nhé. Nếu ông không thiếu tiền thì cứ đánh đi.”
Ông ta khựng lại, tức đến nghẹn lời.
Hứa Thư Ninh ghé tai ông ta thì thầm gì đó, mắt liếc tôi đầy khiêu khích — chắc đang bày mưu tính kế cho tôi “cuốn gói”.
Hai ngày sau, Phương Duy tổ chức một cuộc họp online nội bộ.
Trưởng phòng nhân sự công bố kết quả điều tra.
Trưởng phòng Trương là cậu ruột của Hứa Thư Ninh, nhưng không báo cáo quan hệ thân thích theo quy định.
Trong đợt tuyển dụng mùa thu, ông ta đổi điểm bài thi của Hứa Thư Ninh với một nữ ứng viên khác trong hệ thống.
Không chỉ vậy, ông ta còn đánh cắp thành quả của nhân viên kỳ cựu, rồi viện cớ tiến độ không đạt để giao dự án sắp hoàn thành cho Tống Nghị và Hứa Thư Ninh.
Kết quả xử lý:
Trưởng phòng Trương vi phạm nghiêm trọng quy định công ty, bị đuổi việc và thu hồi toàn bộ cổ phần.
Hứa Thư Ninh bị sa thải vĩnh viễn, đưa vào “danh sách đen”.
Nhân viên bị đánh cắp công trình được thăng chức làm trưởng bộ phận, trực tiếp quản lý Tống Nghị.
Công ty đích thân gọi điện xin lỗi cô gái bị tráo điểm, đền bù hợp đồng, giúp chuyển việc và thành lập tổ chuyên môn nâng cấp hệ thống tuyển dụng.
Trương Bắc tức đến nỗi liên hệ với một KOL mạng, tuyên bố sẽ vạch trần công ty Phương Duy sa thải người vô cớ.
Đúng 8 giờ tối thứ Sáu, livestream bắt đầu.
Sau màn “đổ vạ” nước mắt lưng tròng, các nhân viên cũ lần lượt vào phòng chat tố cáo hành vi bắt nạt và quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c của ông ta.
Tất cả đều có bằng chứng tin nhắn và ghi âm.
Thì ra, ông ta hay kể lể “hôn nhân trắc trở” để dụ dỗ nữ nhân viên trẻ nói chuyện riêng, rồi lại bới móc lỗi nhỏ như định dạng file để chửi bới nặng nề.
Chiêu thức là: vừa bắt nạt vừa ve vãn, nhằm đánh gục sự tự tin của đối phương.
Ghi âm ghi lại cảnh ông ta luôn miệng nói:
“Rốt cuộc là cô không có năng lực hay không có thái độ hả?”
Chắc là câu thần chú trong bộ “Bí kíp quản lý nhân sự cho sếp cấp cao” trên mạng.
Livestream kết thúc khi host gọi thẳng 110.
Trò hề khép lại trong nỗi ê chề và mùi vị cay đắng của sự thật.
Tống Nghị không phải không có đầu óc — hắn đoán được rằng một “nhân viên hợp đồng ngoài” như tôi không thể có nhiều thế lực đến vậy.
Thế là hắn mò đến tận nhà tôi, ôm một bó hoa to đùng, ngồi chờ ngoài biệt thự.
Phải nói là cũng chịu chi thật.
Mẹ tôi nhìn thấy, chỉ nói một câu:
“Diệu Nhiên, đuổi nó đi, nhìn thấy là bực cả ngày rồi.”
Tôi bước ra, mặt lạnh như băng:
“Biến mau! Trước khi tôi gọi cảnh sát.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cung-xin-viec-ban-trai-khien-toi-mat-viec-toi-de-anh-mat-nha-vo-giau-co/6.html.]
Tống Nghị nhìn tôi bằng ánh mắt đáng thương:
“Diệu Nhiên, thời gian đó anh chỉ là áp lực quá lớn, nhất thời hồ đồ thôi…
Thật ra, anh chỉ là không muốn em phải chịu khổ với anh…”
“Diệu Nhiên, em nói đi, anh phải làm gì em mới tha thứ cho anh?”
“Mấy ngày nay anh viết rất nhiều thư tình cho em, để anh đọc cho em nghe nhé?”
Thư tình? Nghe mà nổi da gà.
Tôi rùng mình, liền dội gáo nước lạnh:
“Hứa Thư Ninh điều kiện cũng được mà, tuy mất việc rồi, nhưng còn căn nhà ở trung tâm thành phố đó. Hai người sống với nhau đi.”
Nhắc đến Hứa Thư Ninh, mặt hắn lập tức biến sắc, nghiến răng:
“Cái gọi là 'hồi môn đã viết tên từ trước' đều là lừa người cả!
Anh tra rồi, nhà đó là của chị họ cô ta. Chị ấy sắp về nước, đến lúc đó, chẳng phải Thư Ninh cũng phải cuốn xách về thuê trọ à?”
Tôi cười:
“Anh biết điều tra cơ à? Vậy chắc cũng đã tra tôi rồi?
Xin lỗi, chúng ta không cùng một thế giới.
Cũng bảo cha mẹ anh thu lại cái kiểu tự cao tự đại đi — mới tí tuổi mà nằm không ở nhà đòi nuôi, đời nào có cô gái nào dại dột mà lấy anh?”
Đúng lúc đó, Giang Dịch xuất hiện hoàn hảo như kịch bản bước ra.
Anh bước xuống xe, mặc vest sang trọng, đeo đồng hồ cao cấp, khẽ đẩy kính, ánh mắt mang ba phần lạnh nhạt, ba phần mất kiên nhẫn:
“Diệu Nhiên, người này là ai?”
Tống Nghị sững lại vài giây, lẩm bẩm:
“Tổng… Giang Tổng?”
Giang Dịch vòng tay ôm vai tôi, ánh mắt lạnh băng, liếc xuống.
Tống Nghị vùng vẫy lần cuối:
“Diệu Nhiên, em còn nhớ lần đầu chúng ta hẹn hò không? Nhớ lần đầu nắm tay không?
Em từng nói ở bên anh rất hạnh phúc…”
Tôi bỗng cảm thấy buồn nôn, gập người nôn thốc ra.
Chắc hôm qua bị lạnh bụng.
Tống Nghị ngớ người, không ngờ tôi lại phản ứng đến mức đó. Mặt hắn méo xệch, cơ mặt giật giật, cuối cùng xấu hổ quá mà bỏ chạy.
Tốt, vẫn còn biết xấu hổ.
Giang Dịch nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, quan tâm hỏi:
“Diệu Nhiên, em ổn chứ?”
Tôi ngẩng đầu lên, dùng mu bàn tay lau miệng, cười khổ:
“Ổn ổn.”
Tôi nheo mắt nhìn anh.
Giang Dịch ngày thường rất giản dị — giày thể thao, áo len, khoác mỏng.
Hôm nay ăn mặc kiểu “ông chủ tổng tài” — vừa nghiêm túc vừa… diễn sâu.
Anh cúi xuống nhìn bộ vest của mình, bật cười:
“Mẹ em gọi bất ngờ, anh liền bảo quản gia giúp chọn nhanh một bộ.
Trông cũng tạm nhỉ?”
Tôi giơ ngón cái với anh.