CÙNG XIN VIỆC, BẠN TRAI KHIẾN TÔI MẤT VIỆC, TÔI ĐỂ ANH MẤT NHÀ VỢ GIÀU CÓ

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tôi đến ký túc xá nam tìm Tống Nghị để lấy đồ, tiện thể nói chia tay trực tiếp.

 

Trong mấy quyển sách tham khảo mượn hắn có một quyển có chữ đề tặng của giảng viên, tôi nhất định phải lấy lại.

 

Đứng trước cửa chưa kịp gõ thì bên trong đã vang lên giọng phụ nữ cười nói:

 

“Tống Nghị, em vui quá, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta bên nhau!”

 

“Đống đồ này bỏ hết đi nhé. Lưu Diệu Nhiên đúng là chẳng có gu thẩm mỹ gì, mua đồ cho anh chẳng cái nào đẹp. Trời ơi, đôi giày này nhìn cũng thật xấu.”

 

“Bộ mỹ phẩm nam này là hàng vớ vẩn gì vậy, dùng không nổi đâu?”

 

Tôi thật sự phải khâm phục khả năng hành động nhanh gọn của Tống Nghị.

 

Kế hoạch bắt tôi chia đôi tiền thuê nhà còn chưa xong, hắn đã bám lấy một cô gái có tiền hơn.

 

Giọng chua chát ấy, vừa nghe đã biết là Hứa Thư Ninh — bạn học cùng lớp với tôi.

 

Cô ta vốn nổi tiếng kiêu ngạo. Vừa nhập học đã đăng một status "huyền thoại":

 

“Tôi là người Vô Tích, đừng có gộp tôi với đám người Tô Bắc, chúng tôi không phải đồng hương, xin đừng đánh đồng, cảm ơn.”

 

Ngay lập tức, sinh viên Tô Bắc lẫn Vô Tích trong khoa đều mắng cô ta bị thần kinh.

 

Lúc ấy Tống Nghị cũng tỏ ra nghĩa khí, chửi cô ta là loại trọng tiền khinh người.

 

Thế mà giờ… lại “ngửi mùi thơm mà quay xe” nhanh như chớp.

 

Tôi đưa tay gõ cửa, vừa vặn mặt đối mặt với Tống Nghị khi hắn ra mở.

 

Hứa Thư Ninh ngồi phía sau hắn, vắt chân bắt chéo, không thèm đứng dậy.

 

Tống Nghị thoáng bối rối, nhưng lập tức đổi sang vẻ lạnh lùng.

 

“Diệu Nhiên, anh có chuyện muốn nói…”

 

Tôi phất tay cắt ngang lời hắn, nói trước:

 

“Chúng ta chia tay đi.”

 

Tống Nghị sững sờ, sau đó mỉm cười thương hại như thể nghĩ rằng tôi cố ý nói vậy để giữ thể diện.

 

Hắn nói:

 

“Diệu Nhiên, mong em hiểu cho anh. Ba mẹ anh nói nhà anh là gia đình trí thức, gia phong nghiêm chính, không thể chấp nhận một cô gái có xuất thân không rõ ràng như em.”

 

“Họ sợ cha ruột em nếu có tiền án thì sau này con cái không thi công chức được.”

 

“Anh là niềm tự hào của cả dòng họ, trên vai gánh vác nhiều trách nhiệm… Diệu Nhiên, anh xin lỗi.”

 

Tôi bật cười vì tức:

 

“Ừ ừ ừ, thôi câm mồm đi, tôi biết nhà anh có xoong nồi bát đĩa để thừa kế rồi.”

 

Ngay sau đó, tôi liếc thấy quyển sách được giảng viên đề tặng đang nằm phủ bụi trong đống giấy vụn và vỏ chai.

 

Tôi vội nhặt lấy, phủi bụi.

 

Hứa Thư Ninh cười nhạt:

 

“Lưu Diệu Nhiên, mấy thứ này mang đi bán ve chai đi, mới tốt nghiệp cũng khổ nhỉ, lại còn là con nhà đơn thân.”

 

“Thực ra ba mẹ tôi cũng ly hôn rồi, nhưng tôi khác em. Cả hai đều giàu, đều yêu tôi, cùng bỏ tiền mua cho tôi một căn hộ trong trung tâm thành phố, đã sang tên tôi từ lâu.”

 

Tôi trợn mắt lườm rồi quay đầu bỏ đi.

 

Mẹ tôi đầu tư bất động sản từ mười năm trước cơ mà, tôi có khoe bao giờ đâu.

 

Tống Nghị bất ngờ gọi tôi lại:

 

“Diệu Nhiên, mấy quyển tiểu thuyết anh cho em mượn, em tranh thủ trả lại nhé. Anh sẽ gửi địa chỉ sau, em gửi chuyển phát là được, không cần gặp mặt nữa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cung-xin-viec-ban-trai-khien-toi-mat-viec-toi-de-anh-mat-nha-vo-giau-co/2.html.]

Hắn còn cố làm thân với Hứa Thư Ninh trước mặt tôi.

 

Tôi phì cười.

 

Yêu nhau mấy năm, tôi mua cho hắn bao nhiêu quần áo giày dép — đến giờ hắn lại đòi mấy quyển tiểu thuyết chưa tới trăm tệ, còn là do hắn ép tôi đọc.

 

Tôi nói:

 

“Mất rồi, không còn nữa.”

 

Vẻ đau lòng lướt qua mặt hắn.

 

Trước mặt Hứa Thư Ninh, hắn không tiện nổi giận, đành làm bộ rộng lượng:

 

“Không… không sao, vậy thôi.”

 

Tôi ngẩng cao đầu rời khỏi trường, nhưng khi bước vào nhà lại thấy hụt hẫng đôi chút.

 

Chia tay với Tống Nghị không khiến tôi tiếc nuối — là cảm giác may mắn đến mức trùm chăn cũng cười thầm mới đúng.

 

Nhưng hắn càng đê tiện bao nhiêu, tôi lại càng thấy mình từng ngu ngốc bấy nhiêu.

 

Nghĩ vậy chẳng thể vui nổi.

 

Mẹ nhìn tôi, gương mặt tỏ rõ đã hiểu hết mọi chuyện.

 

Bà không nói gì nặng lời.

 

Tôi ngủ li bì hai ngày, đến khi tỉnh dậy thì mơ màng bò dậy.

 

Mẹ đang hầm canh trong bếp, cả nhà thơm lừng.

 

Tôi uống liền hai bát canh sườn ngô hầm củ từ, no căng bụng còn ợ một cái thỏa mãn.

 

Sau đó tôi nói:

 

“Con ăn xong rồi, giờ mẹ muốn nói gì thì nói đi.”

 

Mẹ phẩy tay:

 

“Thôi, chuyện cũ rồi, có gì đáng nói đâu. Ai mà không từng dại dột khi còn trẻ.”

 

“Diệu Nhiên, nhìn về phía trước đi con.”

 

Huhuhu, mẹ tôi đúng là tuyệt vời.

 

Bà không hề thừa nước đục thả câu kiểu “thấy chưa, mẹ nói có sai đâu”.

 

Trước kia, có lần mẹ đến trường đưa đồ cho tôi, từng gặp Tống Nghị một lần.

 

Tống Nghị lúc đó ngoan ngoãn cúi chào lễ phép.

 

Mẹ tôi thì lạnh như băng.

 

Vừa quay đi, mẹ đã phán:

 

“Mặt thằng này gian quá, không phải người tốt.”

 

 

Tôi cãi lại:

 

“Mẹ chỉ ghét người ta nghèo thôi.”

 

Mẹ hừ một tiếng, không phủ nhận cũng không khẳng định, chỉ ra dáng “khuyên cũng vô ích, thích đ.â.m đầu thì chịu”.

 

Chỉ một buổi phỏng vấn, bản chất thật của Tống Nghị đã lộ rõ.

 

Tập đoàn Phương Duy không chỉ tuyển một người, tôi hoàn toàn có cơ hội.

 

Thế mà hắn vẫn ra tay hạ thấp tôi, chỉ để tăng thêm một chút xác suất trúng tuyển cho bản thân.

 

Thật ra, tôi đã nhận được thư mời từ Tập đoàn Phương Duy, còn sớm hơn cả hắn.

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận