Lần đầu tiên tôi biết rõ thân thế của mình, không thảm như tưởng tượng.
Nhiều năm trước, mẹ tôi mang thai ngoài ý muốn. Nhà bạn trai lại khinh mẹ là trẻ mồ côi, môn đăng hộ đối không xứng.
Ông nội của tôi — cha của ba — đã đưa mẹ 500.000 tệ để rời xa con trai ông.
Mẹ nói:
“Vâng, cảm ơn chú.”
Sau đó, bà dùng số tiền đó để kinh doanh, rồi đầu tư bất động sản, một mình nuôi tôi lớn một cách sung túc.
Lên cấp hai, tôi đã sống trong một căn biệt thự nhỏ.
Sau này, mẹ biến mất. Trên đường tìm bà, ba gặp tai nạn xe hơi.
Mãi sau này mới biết, ông ấy suýt nữa thì tìm được hai mẹ con tôi.
Giờ đây, ông nội đã già, muốn nhận lại cháu gái ruột, để kế thừa những gì ông gây dựng cả đời.
Mẹ cúi mặt buồn bã:
“Ông từng sỉ nhục, đuổi mẹ đi… rồi vì vậy mà mất con trai. Mẹ không còn hận nữa.”
“Hơn nữa, Diệu Nhiên, những thứ đó… con xứng đáng có được.”
Tôi đến phòng ông nội.
Ông thật sự già rồi, tóc bạc trắng, da nhăn nheo, ngồi trên ghế bành, đắp chăn dày, trông rất yếu.
Chỉ liếc mắt là tôi nhận ra — ông chính là người năm đó dẫn Giang Dịch đến công viên chơi cùng tôi.
Hồi ấy, ông không chỉ dắt theo Giang Dịch, mà còn mang cả thùng đồ chơi, có cả cái xẻng nhỏ màu đỏ mà tôi thích nhất.
Trong ký ức tuổi thơ của tôi, ông là “ông tiên” xuất hiện giữa đời thật.
Sau khi chia tay, tôi thường tưởng tượng ông lại đến hỏi:
“Cháu đánh mất cái xẻng vàng hay xẻng bạc vậy?”
“Không, là cái xẻng đỏ cơ!”
Nhiều năm nay, tôi hay tự lẩm bẩm như thế, rồi tự cười một mình.
Ông nội khẽ nói:
“Diệu Nhiên, ông xin lỗi con…”
“Ban đầu chỉ muốn thử mẹ con, nhưng ông đa nghi quá, sợ bà ấy có mưu đồ.”
“Ai ngờ bà ấy lại kiên cường, một mình nuôi con lớn thế này.”
Ông run run chỉ vào tấm ảnh trên tủ đầu giường, ra hiệu cho tôi đến xem.
Trong ảnh, một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ tiến sĩ đỏ tua rua, đang cười rạng rỡ trên bãi cỏ.
“Diệu Nhiên, con giống ba lắm… Tất cả là lỗi của ông…”
Người đàn ông ở tuổi xế chiều, luôn miệng nói lời xin lỗi.
Tôi cảm thấy cay mắt, liền ngồi xuống bên chân ông.
Ông cúi đầu, mỉm cười, đưa tay xoa tóc tôi.
“Diệu Nhiên, ông có rất nhiều tiền, sau này đều là của con. Con muốn làm gì cũng được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cung-xin-viec-ban-trai-khien-toi-mat-viec-toi-de-anh-mat-nha-vo-giau-co/4.html.]
Ông nháy mắt:
“Ngoài ra, ông còn chuẩn bị cho con một món quà nữa.”
Giang Dịch từ từ bước vào, cũng ngồi xuống bên cạnh.
Ông nội nắm lấy tay chúng tôi, đặt tay tôi vào tay anh ấy:
“Tiểu Dịch, cháu là đứa trẻ tốt, sau này thay ông chăm sóc Diệu Nhiên nhé.”
Tôi mỉm cười rạng rỡ.
Thì ra tôi không phải “đứa trẻ hoang” gì cả, ba tôi cũng chẳng phải tội phạm.
Tống Nghị đã phản bội tôi, còn dám đứng trước mặt Hứa Thư Ninh mà đem thân thế của tôi ra làm nhục. Hắn đúng là mù mắt!
Sức khỏe ông nội hồi phục rất nhanh, mặt hồng hào, giọng vang, ăn uống ngon miệng.
Ông nói, từ khi tìm lại tôi, không còn mơ thấy tôi bị bắt nạt, đặt đầu xuống gối là ngủ ngon đến sáng.
Giang Dịch cũng kể cho tôi nghe chuyện đời anh:
“Năm đó ba anh bị hãm hại, tập đoàn phá sản, ông ấy nhảy lầu tự sát. Mẹ bị chủ nợ bám theo, mắc trầm cảm nặng rồi cũng qua đời.”
“Lúc đó anh mới năm tuổi. Ông nội là bạn thân của gia đình anh, mua lại tập đoàn Giang, sắp xếp lại nhân sự, rồi quản lý mọi thứ, đợi anh đủ tuổi trưởng thành để giao lại. Giang thị ngày xưa, chính là tiền thân của Phương Duy bây giờ.”
“Anh từng trầm lặng đến mức suốt ngày không nói, ngồi một mình nhìn tường. Anh sợ trời tối… cảm giác như bị cả thế giới bỏ rơi. Cho đến khi ông đưa anh đến công viên gặp em.”
“Được chơi cát cùng em vui lắm. Em chống nạnh ra lệnh, anh chạy theo mệt bở hơi tai, nhưng lại thấy lòng mình nhẹ bẫng.”
“Không còn sợ trời tối nữa, vì hôm sau mặt trời lên sẽ được gặp em.”
Anh nhìn tôi chăm chú, mắt đỏ hoe:
“Nhưng rồi em bỏ đi không lời từ biệt…”
Tôi bị ánh mắt anh nhìn đến chột dạ.
Lúc nhỏ, nhà tôi chuyển đi như cơm bữa.
Giờ mới hiểu, mẹ luôn cố né tránh ông nội.
Tuổi thơ tuy vất vả, nhưng mỗi tối tôi được ôm mẹ ngủ, được bà sưởi ấm bằng thân thể, mỗi khi gặp ác mộng gọi “mẹ ơi”, mẹ luôn đáp lại ngay:
“Ừ, mẹ đây.”
Còn Giang Dịch khi ấy… ai đã ở bên xoa dịu cậu bé ấy?
Nghĩ đến đây, tôi xót xa, đưa tay vỗ nhẹ cánh tay anh.
Giang Dịch lúc đó còn cau có như nhím con, bị tôi chạm nhẹ một cái liền dịu lại.
Anh nở nụ cười mãn nguyện, khẽ thở dài:
“May là… cuối cùng cũng tìm lại được em.”
Đoàn tụ với ông nội khiến tôi rất vui, nhưng khi nghe ông kể về ba mình, trong lòng tôi lại nghẹn ngào không nói nên lời.
Người ba điển trai, hoạt bát ấy… đến một cái ôm cho con gái cũng chưa từng có cơ hội.
Giang Dịch nhận ra tâm trạng tôi trùng xuống, bèn đề nghị tôi tiếp tục làm trợ lý cho anh thêm một thời gian, có chuyện gì buồn, anh sẽ ở bên lắng nghe bất cứ lúc nào.
Thế là, tôi kê một chiếc bàn nhỏ vào văn phòng anh.
Không lâu sau, khi tôi đang xử lý hồ sơ hành chính thì thấy hai cái tên quen thuộc nổi bật trong một danh sách đề cử: Tống Nghị và Hứa Thư Ninh – vừa được đề cử danh hiệu “Nhân viên mới xuất sắc quý”.