CÙNG XIN VIỆC, BẠN TRAI KHIẾN TÔI MẤT VIỆC, TÔI ĐỂ ANH MẤT NHÀ VỢ GIÀU CÓ

1

Mùa tuyển dụng mùa thu, tôi và bạn trai cùng nộp đơn vào một công ty.

 

Khi phỏng vấn nhóm, người phỏng vấn phát hiện chúng tôi là bạn học cao học nên đưa cho mỗi người một tờ giấy, bảo chúng tôi đánh giá lẫn nhau.

 

Tôi chân thành khen ngợi Tống Nghị.

 

Tối hôm đó, một chị khóa trên làm ở phòng nhân sự lén gửi cho tôi một bức ảnh chụp.

 

Nét chữ quen thuộc viết:

 

"Lưu Diệu Nhiên, hoạt bát cởi mở nhưng thiếu kiên trì, gặp chuyện thường trốn tránh, hay bỏ cuộc giữa chừng."

 

Tôi cảm thấy cả người lạnh toát.

 

Tập đoàn Phương Duy là công ty phát triển tốt nhất trong ngành, cũng là “bạch nguyệt quang” trong lòng tôi.

 

Không ngờ hắn dám ngấm ngầm ra tay với tương lai của tôi.

 

Bạn trai cũ à, lần này anh tiêu rồi.

 

—-----

 

Tôi và Tống Nghị là bạn học cao học.

 

Hắn chuyển ngành nên kiến thức nền rất yếu. Mới khai giảng không lâu đã mượn tôi ghi chép môn chuyên ngành, nhân tiện kết bạn WeChat.

 

Từ đó, hắn bắt đầu theo đuổi tôi.

 

Trước đó tôi chưa từng yêu ai.

 

Tống Nghị theo đuổi tôi suốt một học kỳ, tôi vẫn không có cảm giác gì đặc biệt.

 

Cho đến một ngày, trời mưa lớn, tôi che ô đi ra phía sau thư viện tìm một con mèo mướp chân què.

 

Con mèo mướp là mèo cái mới được cứu, vừa phẫu thuật triệt sản xong.

 

Tôi phải kiểm tra ổ của nó có còn nguyên vẹn không, sợ nó bị dầm mưa sẽ nhiễm trùng vết thương.

 

Từ xa đã thấy ổ mèo bị đá lật úp, nằm giữa vũng nước.

 

Lại là kẻ chuyên phá ổ mèo ra tay rồi.

 

Cơn giận bốc thẳng lên đầu, tôi siết chặt nắm tay, sải bước đi tới.

 

Lại gần, thấy có một người đang đứng dưới hiên, cởi áo khoác ra, ôm con mèo co rúm trong lòng.

 

Là Tống Nghị.

 

Bùn nước b.ắ.n đầy quần áo hắn, nhưng hắn chẳng quan tâm, ngẩng đầu lên mỉm cười với tôi.

 

Tất cả cơn giận trong lòng tôi tan biến.

 

Cảm giác ấm áp quen thuộc đột nhiên ùa đến.

 

Hôm đó, khi Tống Nghị một lần nữa tỏ tình, tôi đã đồng ý.

 

Chúng tôi bắt đầu một mối tình sinh viên bình thường, cùng học bài, cùng ăn cơm trong căn tin.

 

Tôi dành rất nhiều thời gian phụ đạo cho hắn, giúp hắn bù đắp kiến thức nền.

 

Môn chuyên ngành phải làm thuyết trình nhóm, hắn mù tịt đề tài, tôi cũng là người giúp hắn tìm tài liệu và định hướng nội dung.

 

Kết thúc năm nhất, Tống Nghị bắt đầu lo lắng học phí năm sau.

 

Gia cảnh hắn rất nghèo, học đại học dựa vào vay vốn và trợ cấp dành cho sinh viên khó khăn.

 

Tốt nghiệp xong, cha mẹ hắn chẳng buồn làm gì, nằm nhà đòi hắn gửi tiền mỗi đầu tháng.

 

Tôi nhờ quan hệ tích lũy từ kỳ thực tập hồi đại học, giúp hắn giới thiệu vào một vị trí thực tập hè.

 

Vị trí ấy mỗi ngày được trả 160 tệ, làm hai ba tháng là đủ học phí.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/cung-xin-viec-ban-trai-khien-toi-mat-viec-toi-de-anh-mat-nha-vo-giau-co/1.html.]

Bản CV đầu tiên của hắn là tôi viết.

 

Công ty Phương Duy cũng là do tôi nói cho hắn biết.

 

Ngay cả đề thi tuyển sinh năm trước do anh khóa trên đưa cho tôi, tôi cũng cho hắn xem.

 

Làm nhiều như vậy… cuối cùng lại đổi lấy một sự phản bội trần trụi đến mức này.

 

Thật nực cười.

 

Vài ngày sau, Tống Nghị khoe thư mời tuyển dụng của Tập đoàn Phương Duy trên vòng bạn bè.

 

Hắn trúng tuyển vị trí kỹ thuật cốt lõi.

 

Dù đã làm mờ phần lương, nhưng trên mạng đã có người tiết lộ — lương tháng khởi điểm từ 20.000 tệ.

 

Rất nhiều người vào like, xuýt xoa ghen tị.

 

Hắn giả vờ quan tâm, hỏi tôi:

“Diệu Nhiên, em nhận được thông báo chưa?”

 

Tôi không trả lời. Một lúc sau hắn lại nhắn tiếp, nói đã tìm được một căn phòng:

 

“Nằm trong khu vực hỗ trợ thuê nhà của công ty, mỗi tháng 3.000 tệ. Chia đôi mỗi người một nửa, cũng không áp lực gì.”

 

“Diệu Nhiên, Tết năm nay về quê với anh nhé. Anh muốn cưới em.”

 

Tôi muốn nôn.

 

Không biết nên bắt đầu nôn từ đâu.

 

Thứ nhất, chuyện nhà.

 

Căn nhà ấy đắt là vì nằm trong khu hỗ trợ thuê nhà của công ty Phương Duy, chủ nhà quanh đó đều biết.

 

Mà theo tính toán của hắn, tôi tám chín phần không được nhận vào.

 

Vậy mà hắn vẫn đề nghị chia đôi tiền thuê nhà với tôi?

 

Còn nữa, sao hắn dám chắc tôi tốt nghiệp xong sẽ sống chung với hắn? Sao lại hồn nhiên đòi tôi về quê ăn Tết?

 

Khi đã nhìn rõ bản chất một người, mọi ký ức liên quan đều trở nên sai trái.

 

Trong hai năm yêu nhau, thấy quần áo hắn cũ kỹ, tôi không tiếc tiền mua đồ cho hắn.

 

Mà quà hắn tặng tôi thường là mấy món linh tinh giá dưới mười tệ.

 

Tôi nghĩ hắn khó khăn, nên không để bụng.

 

Giờ đây, Tống Nghị đã nhận được công việc với lương năm hơn hai trăm ngàn, đủ để thoát nghèo.

 

Thế mà hắn vẫn tính toán tiền nhà với tôi.

 

Tôi từng nghĩ hắn nghèo nhưng chí lớn, nếu không đã chẳng từ ngôi làng hẻo lánh thi đỗ vào đại học 985 ở Bắc Kinh.

 

Nhưng hôm nay tôi hiểu rồi — nghèo không đáng sợ, đáng sợ là nghèo cả tấm lòng.

 

Hắn đã quen tính toán với cả người bên cạnh mình.

 

Dù sau này có kiếm được bao nhiêu tiền, có lẽ cũng không thay đổi được bản chất ấy.

 

Tôi chợt nhớ ra chuyện gì, liền mở app thuê nhà.

 

Chọn khu vực, gần ga tàu điện ngầm, nhanh chóng tìm thấy đúng căn phòng đó.

 

Ảnh giống hệt, căn phòng hướng bắc còn trống là một phòng nhỏ trong căn ba phòng.

 

Trên app ghi rõ giá thuê: 2.300 tệ/tháng.

 

Tống Nghị à, anh thật “thông minh”.

 

Làm trung gian cho thuê mà lại nhắm vào cả bạn gái mình.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận