CÙNG CHỒNG QUAY NGƯỢC THỜI GIAN

Phần 3

Cố Dư Bạch không tránh, nhận trọn cái tát nảy lửa ấy.

Khuôn mặt anh bị đánh lệch sang một bên.

Đầu cúi thấp, những sợi tóc lòa xòa trên trán che khuất ánh mắt, tôi không thể nhìn ra anh đang nghĩ gì.

“Nhẹ thôi.”

Cổ tay tôi chưa kịp rút về đã bị anh dễ dàng giữ lấy, rồi anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ vào lòng bàn tay tôi.

Anh ngước mắt lên, ánh nhìn phản chiếu dáng vẻ của tôi lúc này, cảm xúc trong đôi mắt anh tối tăm khó đoán.

“Tay đau rồi.

“Nhìn xem, đỏ cả lên rồi.”

Tôi cau mày khó chịu, mạnh mẽ rút tay về.

“Giống như bức thư tình bị xé nát kia, nát rồi là nát. Dù anh có dán lại cẩn thận đến đâu, cũng không thể quay về nguyên trạng ban đầu.”

Tôi lạnh lùng, giọng nói đầy vẻ mỉa mai.

Tình yêu đến muộn, còn rẻ mạt hơn cỏ dại!

Nhưng anh lại lấy từ túi ra một bức thư tình nguyên vẹn.

Đưa cho tôi, ánh mắt nhìn tôi đầy cẩn trọng.

“Tôi viết lại một bức khác, giờ thì lành lặn rồi.”

Lần này, tôi hoàn toàn cạn lời vì tức giận.

“Thấy thú vị lắm à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận