CÙNG CHỒNG QUAY NGƯỢC THỜI GIAN
Phần 2
6
“Thứ khiến Cố Dư Bạch quan tâm đến thế, mình nghĩ nhất định phải rất quan trọng.”
Tô Tô chống cằm, cảm thán:
“Về nhan sắc, năng lực, hay gia thế, Cố Dư Bạch đều thuộc hàng xuất chúng. Nói anh ấy là con cưng của trời cũng chẳng ngoa.
“Anh ấy đã thấy quá nhiều thứ rực rỡ. Nên thứ có thể lọt vào mắt anh ấy, thậm chí còn khiến anh ấy bận tâm thế này, chắc chắn không hề tầm thường.”
Tôi nhớ lại những năm tháng bên cạnh Cố Dư Bạch.
Ngoài trái tim chân thành của mình, dường như tôi chẳng có gì đáng để tự hào.
Nhưng đáng tiếc, trái tim chân thành lại là thứ vô giá trị nhất.
Tôi bật cười tự giễu:
“Quan trọng hay không cũng chẳng sao, nhưng một khi đã bị ném vào thùng rác, thì nó chỉ là rác.”
“Không phải vậy!”
Giọng nói trầm lạnh của chàng trai vang lên, đầy vẻ phản bác.
Cổ tay tôi bất ngờ bị giữ chặt.
Tôi theo bản năng ngẩng đầu, chạm phải đôi mắt đen tuyền tựa đá obsidian của anh.
Khoảnh khắc bốn mắt giao nhau, ánh nhìn của anh run rẩy mãnh liệt, sau đó lại vội vàng buông tay ra.
[Không được, vừa lục thùng rác… không thể chạm vào cô ấy.]
[Nhưng mình đã rửa tay rất, rất kỹ rồi. Cô ấy có ghét mình không nhỉ?]
Tôi chỉ biết cạn lời:
“Xin hỏi, anh có chuyện gì không?”
Cố Dư Bạch nhìn chằm chằm vào tôi, khóe mắt anh dường như hơi đỏ.
“Không phải… rác…”
“Gì cơ?”
Anh mấp máy môi, tôi không nghe rõ anh nói gì.
Ngay sau đó, anh rút ra một bức thư tình đã được dán kín bằng băng keo.
“Nhìn này, tôi đã dán lại rồi.”
Nói xong, anh nhìn tôi với ánh mắt đầy hy vọng.
Tôi hơi nhướng mày.
Thư tình bị tôi xé tan nát, anh có thể dán lại thế này quả là không dễ.
Nhưng mà –
“Thứ tôi viết cho con ch.ó nhà mình, anh lại thích đến vậy sao?”
Tôi lạnh lùng đáp trả, không nể nang chút nào.
Biểu cảm của Cố Dư Bạch khựng lại, và giây tiếp theo:
“…Gâu?”
Tôi: “Đỉnh cao.”
7
“Không phải chứ Giao Giao, cậu và Cố Dư Bạch là thế nào đây?
“Cậu xé thư tình gửi anh ta, rồi anh ta lại lục thùng rác, dán lại nguyên vẹn? Anh ta cũng thích cậu đúng không?
“Tôi nói chứ! Cậu không thấy sao, vừa nãy trông anh ta như sắp vỡ vụn đến nơi, hahaha!”
Vừa mới quay lại ký túc xá, Tô Tô đã không kìm được mà lao đến truy hỏi.
Cô ấy như thể vừa phát hiện ra một bí mật động trời, ánh mắt sáng bừng vẻ phấn khích.
Nhưng khi cười một hồi, thấy tôi phản ứng hờ hững, cô ấy bỗng khựng lại.
Cô đưa tay lên trán tôi, lẩm bẩm:
“Chuyện gì đây, đầu óc cậu cũng đâu có bị sốt đến lú lẫn, sao chẳng thấy chút vui vẻ nào hết?”
Tôi nghiêng đầu, tránh tay cô ấy.
“Không sốt.”
Tô Tô kinh ngạc trước vẻ bình thản của tôi.
Dù sao thì, ngay từ ngày đầu tiên nhập học, khi vừa nhìn thấy Cố Dư Bạch, tôi đã hoàn toàn bị anh ấy hớp hồn.
Ban đầu, đó chỉ là bí mật của riêng tôi.
Cho đến khi Tô Tô phát hiện, mỗi lần tình cờ gặp Cố Dư Bạch, ánh mắt tôi đều tràn đầy tình cảm, cô ấy liền biết chuyện.
Trong mắt cô ấy, người tôi thầm thích cũng thích tôi, đó là một câu chuyện tình cảm hai chiều đầy lãng mạn.
Nhưng trong mắt tôi, đó là một trái tim lạnh lẽo mà tôi đã cố gắng sưởi ấm suốt chín năm nhưng vẫn không có kết quả.
Giờ đây, khi biết anh ấy thực ra đã thích tôi từ lâu, điều này giống như một trò cười hoàn toàn vô nghĩa, khiến tôi chẳng thể nào vui lên nổi.
Vì vậy, tôi nói tiếp:
“Chỉ là vì mình không muốn tiếp tục thích anh ấy nữa mà thôi.”
“Cái gì, cậu, cậu… hả?”
Tô Tô ngạc nhiên lần hai!
Tôi nghĩ cô ấy sẽ tiếp tục truy hỏi lý do.
Dù sao thì trước đây tôi từng cuồng nhiệt với Cố Dư Bạch đến thế nào.
Giờ lại nói không thích là không thích nữa.
Nhìn thế nào cũng thấy lạ lùng.
Nhưng bất ngờ thay, cô ấy lại lôi ra từ túi hai tấm phiếu giảm giá của quán bar.
“Thứ Bảy có chương trình khuyến mãi, hóa đơn trên 200 giảm 15, còn tặng hai lon bia sữa. Đi không?”
Tôi: “…Hả?”
Cô ấy cười hớn hở, vòng tay qua vai tôi:
“Lo gì mấy chuyện phiền não hay buồn bã, chỉ cần một chầu là quên hết.
“Hiệu quả tuyệt đối, tin mình đi.”
“Phụt—”
Tôi không nhịn được mà bật cười, đón lấy phiếu giảm giá từ tay cô ấy, nói đi là đi.
8