Cùng Bạn Thân Mang Thai Bỏ Trốn

Chương 9

17.

 

Dư Nặc và Tiêu Hằng uống xong liền về.

 

Gần đến giờ đóng cửa, tôi liếc nhìn Thẩm Nghiên Thừa đang gục trên ghế sofa, hình như đã ngủ.

 

Nghĩ bụng nếu anh mà cảm thì lại bày trò đáng thương cho xem.

 

Thôi thì lấy áo khoác choàng lên người anh vậy.

 

Dưới lớp áo, Thẩm Nghiên Thừa thở đều đều, tôi không nhịn được mà chạm vào mặt anh.

 

Thẩm Nghiên Thừa như bị đánh thức, ngẩng đầu mơ màng nhìn tôi: “Sao vậy?”

 

Đêm khuya tĩnh mịch như thú dữ, tôi vừa định mở miệng thì đột nhiên, tấm kính lớn bên cạnh vang lên tiếng “bốp” một tiếng, nứt ra một đường!

 

Gậy sắt lại giáng xuống, vết nứt càng thêm rộng.

 

Ngay sau đó, tiếng kính vỡ tan tành vang lên, vô số mảnh vụn b.ắ.n về phía tôi.

 

Tôi theo bản năng nhắm mắt, chỉ cảm thấy một bóng hình to lớn lao đến che chắn cho mình.

 

Tiếp đó là tiếng gậy nện vào da thịt nghe thật nặng nề!

 

Máu nóng hổi b.ắ.n lên mặt tôi, tai như bị bông bịt kín, không còn nghe thấy gì nữa.

 

Thẩm Nghiên Thừa mỉm cười với tôi, một dòng m.á.u từ trên đầu chảy xuống, như đê vỡ, trong nháy mắt nhuộm đỏ cả khuôn mặt anh.

 

Tôi run rẩy cất tiếng thét: “Thẩm Nghiên Thừa…”

 

Tên cướp như đã xác định rõ mục tiêu, quay trở lại xe tải.

 

Chiếc xe vừa rời đi, tôi đã thấy gương mặt cười quỷ dị của Thẩm Đình ở hàng ghế sau…

 

18.

 

“Bác sĩ, làm ơn cứu anh ấy, tôi cầu xin anh!”

 

Trong bệnh viện, tiếng máy móc, tiếng bước chân, tiếng rên rỉ hòa lẫn vào nhau, tôi sờ lên vết m.á.u trên mặt.

 

Cảm xúc như bị đánh tan hoàn toàn.

 

Tôi run rẩy ngồi xổm bên tường phòng phẫu thuật, Dư Nặc ôm chặt lấy tôi: “Không sao đâu, Thẩm Nghiên Thừa còn chưa cưới cậu, anh ấy sẽ không sao đâu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận