Cùng Bạn Thân Mang Thai Bỏ Trốn
Chương 8
Đêm đó, tại bãi đỗ xe của tòa nhà Thẩm Thị, một chiếc Maybach phiên bản giới hạn.
Như một ngôi sao băng, trong tiếng động cơ gầm rú, lao thẳng về phía sân bay.
14.
Còn một tiếng nữa là đến giờ máy bay cất cánh.
Trước đó, tôi đã nói với Dư Nặc rằng mình muốn về Úc, cô ấy đang la hét: “Được thôi được thôi, tớ đi cùng cậu…”
Cô ấy còn chưa nói hết, đầu dây bên kia đã vọng đến giọng nói âm trầm của Tiêu Hằng.
“Em muốn đi đâu?”
“Em... ưm ưm.”
Âm thanh ái muội truyền đến, tôi khẽ cười rồi cúp máy.
Gửi tin nhắn cho Dư Nặc: “Hãy trân trọng duyên phận của mình, lần này, tớ sẽ không mang cậu đi nữa.”
Dư Nặc không giống tôi, những ngày về nước này, tôi thật sự thấy rõ Tiêu Hằng vẫn còn thích cô ấy, và cô ấy cũng còn tình cảm với Tiêu Hằng.
Chỉ là như vậy, ở nơi đất khách quê người, tôi chỉ còn lại một mình với Phú Phú.
Không biết có phải Phú Phú ăn phải thứ gì không, tối nay cô bé cứ liên tục đau bụng, đòi đi vệ sinh.
Tôi đến sân bay mua thuốc đau bụng cho cô bé, nhưng nó lại khóc lóc không chịu uống.
Thấy sắp đến giờ lên máy bay, tôi có chút bực mình, nắm lấy tay cô bé: “Con làm sao vậy? Bây giờ không chịu uống thuốc thì lên máy bay uống.”
Phú Phú cuống quýt sắp khóc: “Mẹ ơi, mẹ có thể đợi thêm một chút được không?”
Nghe thấy loa phát thanh sân bay đang giục.
Tôi sốt ruột lớn tiếng: “Con còn chờ gì nữa? Có gì mà phải chờ?”
Vừa dứt lời, phía sau vang lên một giọng nói trầm thấp: “Đang chờ anh! Thạch Duyệt, em đã nói sẽ không bỏ chạy, bây giờ lại muốn bỏ anh lại sao?”
Chân tôi như bị đóng băng, không thể nhúc nhích.
Tôi trách móc nhìn Phú Phú, nhưng cô bé chỉ đáp lại bằng ánh mắt vô tội.
Cũng phải, con gái không muốn xa bố, thì có gì sai chứ?
Người sai chỉ có mình tôi thôi.
Tôi quay người lại, đập vào mắt là khuôn mặt mệt mỏi rã rời của Thẩm Nghiên Thừa, khóe mắt anh đỏ ngầu.
Tôi nghẹn ngào: “Chúc mừng tân hôn, xin lỗi, em không ngờ Phú Phú lại không muốn rời anh đến vậy. Nếu vậy, con bé có thể ở lại trong nước với anh một thời gian rồi về sau cũng được.”
Tôi nén một bụng tức giận, đẩy Phú Phú về phía Thẩm Nghiên Thừa.
“Lần này, em tự đi.”
Tôi quay người, cố kìm nước mắt bước đi, nhưng cổ tay đã bị Thẩm Nghiên Thừa nắm chặt ngay giây sau.
Tôi bị kéo lại, xoay người rồi ôm trọn vào lồng n.g.ự.c anh.
Giọng Thẩm Nghiên Thừa trầm thấp vang lên từ trên đỉnh đầu.
“Anh không đính hôn với Hà San San, người đính hôn là em họ anh.”