Cùng Bạn Thân Mang Thai Bỏ Trốn

Chương 4

Tôi khuyên cô ấy bình tĩnh, nói rằng chỉ dựa vào mấy video trên mạng, dù người đó có thật là Tiêu Hằng đi nữa, thì nước Úc rộng lớn như vậy, anh ấy cũng không thể tìm được địa chỉ cụ thể.

 

Thấy cô ấy vẫn còn vẻ mặt lo lắng, tôi đề nghị ngày hôm sau sẽ đưa cô ấy đi giải khuây.

 

06.

 

Ngày hôm sau, chúng tôi dẫn hai đứa nhỏ đi chơi ở khu du lịch, lại bị một cuộc phỏng vấn đường phố bất ngờ chặn lại.

 

Vì dạo gần đây Bạo Bạo nổi như cồn trên mạng.

 

Chúng tôi lập tức từ chối phỏng vấn, vội vàng kéo con rời đi, nhưng vẫn không tránh khỏi việc video bị người ta đăng lên mạng.

 

Trong video, Bạo Bạo xuất hiện rõ mồn một, kéo theo cả tôi và Phú Phú cũng bị quay vào.

 

Mạng xã hội lập tức dậy sóng.

 

[Má ơi, dưới góc nhìn của người qua đường, cậu bé này càng giống Tiêu Hằng hơn.]

 

[Có khi nào là con riêng của Tiêu Hằng ở bên ngoài không, giờ mấy vụ ngôi sao sụp đổ đầy ra ấy mà.]

 

[Trong khung hình, cô bé kia cũng xinh quá trời, mẹ bé có phải đóng phim gì không, sao nhìn quen quen?]

 

Thấy dư luận ngày càng ồn ào, tôi bàn với Dư Nặc.

 

“Hay là chúng ta chuyển chỗ ở đi, dù sao quán bar này làm ăn cũng không ra gì, tớ cũng định đóng cửa từ lâu rồi.”

 

Dư Nặc gật đầu: “Ừ, cậu đi đâu thì tớ đi đó.”

 

Dư Nặc xóa tài khoản khoe con, tôi dán quảng cáo chuyển nhượng quán bar.

 

Ngay hôm đó có người liên lạc nói muốn tiếp quản quán bar, còn hẹn tôi tối gặp mặt.

 

Nhưng tôi đợi ở quán đến giờ đóng cửa mà vẫn không thấy người đó đến.

 

Một linh cảm kỳ lạ trỗi dậy trong đêm tối, đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng động khác thường.

 

Ngay giây sau, cánh cửa gỗ của quán bar bị người ta đạp tung, mấy chục tên vệ sĩ mặc đồ đen xông vào bao vây quán.

 

Cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân khiến tôi suýt đứng không vững, tôi gằn giọng hỏi: “Các người tìm ai?”

 

Không ai trả lời tôi.

 

Tim tôi thắt lại, tôi ba chân bốn cẳng chạy trốn khỏi cửa sau quán bar.

 

Vừa ra khỏi cửa sau rẽ phải, tôi đã đ.â.m sầm vào một lồng n.g.ự.c rắn chắc, hương tuyết tùng quen thuộc thoang thoảng quanh chóp mũi.

 

Tôi lảo đảo lùi lại mấy bước, vội rút điện thoại báo cảnh sát, vừa bấm số thì cổ tay đột ngột đau nhói, điện thoại rơi xuống đất, ánh sáng yếu ớt nhấp nháy.

 

Hai tay tôi bị ai đó dùng thắt lưng trói ra sau, đối phương ôm chặt eo, kéo tôi vào lòng.

 

Một giọng nói xa cách đã lâu nhưng vẫn quen thuộc rót vào tai tôi: “Duyệt Duyệt, những năm qua em sống tốt chứ?”

 

Một câu chào hỏi bình thường, nhưng tôi lại nghe ra sự lạnh lẽo như vực sâu thăm thẳm ẩn chứa bên trong, khiến sống lưng tôi cũng lạnh toát từng đốt.

 

Tôi nhắm mắt hít sâu một hơi: “Thẩm Nghiên Thừa, chúng ta chia tay rồi, đây là Úc, anh đừng làm càn.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận