Có Không Giữ, Mất Đi Tìm

Chương 6

16

Hát xong bước ra thì trời đã khuya.

Chúng tôi đều uống chút rượu, chuẩn bị gọi xe về.

Nhưng vừa ra đến lề đường, một chiếc xe màu đen đỗ không xa bỗng nháy đèn.

Tiếp đó, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, lộ ra khuôn mặt Phí Chiêu với vẻ mệt mỏi.

Tôi sững người, đứng yên tại chỗ không động đậy.

Phí Chiêu đã gọi tên tôi:

"An An, lại đây."

Tôi chỉ đành nói lời tạm biệt bạn bè rồi bước đến bên xe của anh.

"Lên xe đi, tôi đưa em về."

"Anh Phí Chiêu, em đã gọi xe rồi."

"Muộn quá rồi, không an toàn."

Phí Chiêu nhìn tôi, trong mắt anh có chút tia máu.

Mùi rượu trên người anh rất nồng.

Tôi không thể tưởng tượng nổi, anh đã chờ ở đây bao lâu sau buổi tiệc xã giao.

"Yên tâm, chỉ là đưa em về thôi."

Phí Chiêu dường như cười nhẹ:

"An An, anh trước giờ nói được làm được."

Tôi không nói được lời từ chối, đành lên xe.

Quả nhiên, trên đường đi anh không hề làm phiền tôi.

Anh có vẻ say rượu rất khó chịu, mắt nhắm lại cùng đôi lông mày cau chặt.

Tài xế cố gắng lái xe thật êm.

Nhưng giữa đường, Phí Chiêu vẫn phải xuống xe nôn một lần.

"Phí tổng dạ dày không tốt, thời gian này tiệc tùng lại nhiều…"

Tài xế nói nhỏ với tôi, rồi nhìn tôi:

"Cô nên khuyên anh ấy nhiều hơn."

"Thường ngày anh ấy không như vậy, cũng hiếm có ai dám khuyên anh ấy uống ít rượu."

"Nhưng dạo gần đây, Phí tổng hầu như ai mời cũng không từ chối…"

"Đủ rồi."

Phí Chiêu lảo đảo đứng dậy, liếc nhìn tài xế.

Giọng anh bình thản nhưng đầy uy nghiêm:

"Nói linh tinh gì vậy, mấy cái tiệc này không tránh được."

Tài xế không dám nói thêm.

Nhưng tôi lại mơ hồ đoán được, có lẽ liên quan đến tôi.

Dù vậy, Phí Chiêu là người nói được làm được.

Cho đến khi xe dừng lại trước tòa nhà của tôi, anh vẫn không nhắc một lời nào về chuyện ở Đại Lý.

Chỉ khi tôi chuẩn bị xuống xe, Phí Chiêu khẽ gọi tôi.

"An An."

Tôi theo phản xạ quay đầu lại.

Trong ánh sáng lờ mờ, Phí Chiêu tựa vào ghế xe, ánh mắt sâu lắng như biển cả.

Bình yên, trầm ổn, nhưng ẩn chứa sóng ngầm.

Tôi vội dời ánh mắt:

"Anh Phí Chiêu, anh cũng về nghỉ sớm đi."

"Về sau, uống ít rượu thôi."

Phí Chiêu cười với tôi:

"Chỉ là thỉnh thoảng tâm trạng không tốt nên mới uống nhiều một chút."

"Yên tâm, sau này anh sẽ uống ít lại."

"Vâng, vậy em lên trước đây."

"Đi đi, đợi em lên đến nơi anh mới đi."

Tôi xuống xe, nhẹ giọng chào tạm biệt anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận