Có Không Giữ, Mất Đi Tìm
Chương 2
4
Tôi đăng một dòng trạng thái:
"Có ai muốn làm bạn đồng hành du lịch không? Đi Đại Lý, xuất phát ngay bây giờ."
Có khá nhiều người trả lời, nhưng chẳng ai có thể đi ngay lập tức.
Bạn thân tôi gọi điện, giọng than thở:
"Bảo bối, mai tớ phải đi công tác rồi, không thể đi cùng cậu được. Làm người lao động chẳng có chút tự do nào!"
"Đợi đến khi tớ nghỉ phép, chúng ta sẽ cùng đi nhé."
"Cậu đi một mình thật sự ổn chứ?"
"À mà, cậu với Cố Tây Châu rốt cuộc sao rồi?"
"Chia tay rồi."
"Thật sự chia tay à?"
"Còn thật hơn cả vàng thật."
Một tin nhắn mới trên WeChat hiện lên.
Vừa nói chuyện với cô bạn, tôi vừa tiện tay mở ra xem.
Là tin nhắn từ một người anh hàng xóm đã lâu không liên lạc - Phí Chiêu:
"Sầm An, anh đang ở Đại Lý."
Tôi chợt ngẩn ngơ.
Trước mắt hiện lên hình ảnh một chàng trai thanh tú.
Là anh Phí Chiêu đã từng cõng tôi đi qua con hẻm dài ngày còn nhỏ.
5
Khi tôi đến Đại Lý, đã là chín giờ tối.
Phí Chiêu vẫn đang bận tiếp khách vì công việc, anh gửi thư ký đến đón tôi.
Khi xe đến trước khách sạn, tôi ngay lập tức nhìn thấy anh, phía sau là một nhóm người có vẻ là lãnh đạo.
Họ đều lớn tuổi hơn anh nhưng ai nấy đều tỏ ra cung kính.
Hiện giờ, anh chỉ hơn 30 tuổi nhưng đã nắm giữ quyền lực thực sự.
Là một ngôi sao sáng giá trong giới thượng lưu ở kinh thành.
Nhà bà ngoại Phí Chiêu từng là hàng xóm với nhà tôi.
Hồi nhỏ, mỗi dịp nghỉ hè hoặc đông khi anh về thăm bà, tôi như cái đuôi nhỏ cả ngày chạy theo anh.
Mỗi khi chơi mệt, anh luôn cõng tôi về nhà.
Người lớn hay trêu đùa, tôi còn ngây ngô nói:
"Anh Phí Chiêu đẹp trai lắm, sau này lớn lên, em sẽ làm cô dâu của anh ấy."
Sau này, khi tôi gặp chuyện không may vào thời cấp ba, anh đã từ kinh thành trở về thăm tôi.
Nhưng lúc ấy, ngay cả anh tôi cũng không để chạm vào mình.
Rồi sau đó, chúng tôi dần dần mất liên lạc.
Ba năm trước, khi công ty của Cố Tây Châu gặp khó khăn,
Trong tình thế không còn cách nào khác, tôi đã nghĩ đến Phí Chiêu.