Có Không Giữ, Mất Đi Tìm

Chương 11

24

Cuộc gọi của Cố Tây Châu đến không đúng lúc.

Phí Chiêu vừa mới đưa tôi lên "9 tầng mây".

Anh ấy vẫn còn đang bâng khuâng.

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên khiến cả hai chúng tôi đều giật mình.

Tôi không định nghe nhưng Cố Tây Châu vẫn gọi liên tục.

Trên mặt Phí Chiêu có chút khó chịu nhưng anh ấy vẫn dịu dàng cúi xuống hôn tôi: "Chờ chút chúng ta sẽ tiếp tục."

Mặt tôi đỏ bừng: "Chờ sao?"

"Chúng ta thử vài lần nữa, sẽ biết ngay."

Phí Chiêu đứng dậy, lấy điện thoại đưa cho tôi.

Tôi suy nghĩ một lát rồi vẫn bấm nghe.

Có vài chuyện, tôi nghĩ mình nên làm rõ.

"An An, anh và cô ta đều đã cắt đứt hoàn toàn rồi."

"Thật đấy, anh thề anh không lừa em, tất cả đều đã cắt đứt."

"Chúng ta quay lại với nhau được không?"

Tôi nhìn Phí Chiêu bên cạnh.

Anh ấy có diện mạo tôi thích, lịch lãm và thanh thoát.

Cơ thể anh ấy cũng là kiểu tôi thích, gầy nhưng lại có chút cơ bắp mỏng.

Bỗng dưng tôi nhớ ra một bức ảnh anh ấy từng được lan truyền trên mạng.

Đó là bức ảnh toàn thân nghiêng của anh.

Anh mặc sơ mi trắng, quần tây đen đơn giản, thắt lưng không có logo gì cả.

Tay áo sơ mi cuộn lên đến khuỷu tay, lộ ra một cánh tay cơ bắp săn chắc.

Khi anh quay người nói chuyện, góc nghiêng của khuôn mặt không có một điểm khuyết nào.

Eo thon, chân dài, dáng vẻ thanh thoát.

Ngay lập tức, bài đăng trên Weibo nhận được hàng nghìn lượt chia sẻ, không ít cô gái nhỏ kêu gào dưới đó.

Tôi cũng đã lén "thả tim".

Nhưng bây giờ, anh ấy đang nằm bên cạnh tôi.

Mùi vị ham muốn vẫn chưa tan hết trên khuôn mặt anh.

Cánh tay anh ôm lấy eo tôi.

Ngón tay anh dài, khớp xương rõ ràng, da đầu ngón tay hơi trắng và nhăn.

Mặt tôi bỗng đỏ bừng.

Giọng Cố Tây Châu vẫn vang lên trong tai tôi.

Tôi bỗng cảm thấy khá khó chịu.

"Ừm, Cố Tây Châu, xin lỗi."

"Chưa kịp nói với anh, tôi đang ở bên người ta rồi, phải chịu trách nhiệm với người ta."

Bên kia điện thoại đột nhiên im lặng.

Một lúc lâu sau, giọng của Cố Tây Châu mới lại vang lên.

"Sầm An, em đang ở với ai?"

"Ai mà lại ở với em?"

"Chỉ có anh, người đàn ông nào có thể chấp nhận quá khứ của em..."

Điện thoại đột ngột bị Phí Chiêu lấy đi.

Khuôn mặt anh lạnh đi, cơn giận dần lan tỏa.

"Cố Tây Châu, tôi là Phí Chiêu."

"Chính tôi đang ở với An An và không lâu sau chúng tôi sẽ kết hôn."

"Quá khứ của An An không có gì xấu."

"Chính anh, kẻ luôn lợi dụng quá khứ của cô ấy, mới là kẻ đáng xấu hổ."

"Đừng làm phiền cô ấy nữa."

"Hãy để sức nghĩ đến công ty của anh đi."

Phí Chiêu lập tức cúp điện thoại và chặn số.

Tôi muốn nói gì đó.

Nhưng Phí Chiêu đã im lặng và đè tôi xuống.

"A Chiêu anh giận sao?"

Tôi nhỏ giọng hỏi.

"Hôn anh, anh sẽ không giận nữa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận