Có Không Giữ, Mất Đi Tìm

Chương 3

7

Sắc mặt Phí Chiêu trở nên nghiêm túc hơn.

 

"Sầm An, nghe anh nói."

 

Anh nâng mặt tôi lên:

 

"Đây không phải lỗi của em."

 

"Thứ bẩn không phải là em, mà là lòng người, là định kiến."

 

"Lý lẽ em hiểu hết, nhưng... thật sự rất khó."

 

Lòng người vốn dĩ đầy thiên kiến, định kiến sẽ mãi chẳng thể xoá bỏ.

 

"An An, tin anh được không?"

 

"Anh Chiêu?"

 

"Nhắm mắt lại, đừng nghĩ gì cả, giao hết cho anh, được không?"

 

"Giống như hồi bé, khi anh cõng em qua sông."

 

"Cõng em qua đường, cõng em lên đỉnh núi."

 

"Lần nào em cũng nhắm mắt lại, nằm trên lưng anh, ngoan ngoãn nói rằng em tin anh sẽ không để em ngã..."

 

Anh vuốt nhẹ mái tóc tôi, những nụ hôn dịu dàng rơi xuống.

 

Cơ thể tôi chìm vào chiếc giường mềm mại.

 

Những cơ bắp căng cứng dưới nụ hôn của anh dần dần được xoa dịu.

 

Cho đến khi nụ hôn rơi xuống nơi ấy.

 

Như mảnh đất cằn cỗi khô khan nhiều năm bỗng nhiên thấm ướt bởi dòng suối mát từ sâu trong lòng đất.

 

Mảnh đất khô cằn ấy dần được tưới tắm trọn vẹn.

 

Đó là một sự tái sinh.

 

Là hy vọng sắp vươn mầm khỏi mặt đất.

 

Tôi không kìm được, bấu chặt vào vai và lưng Phí Chiêu, để lại những vết cào sâu chằng chịt trên làn da săn chắc của anh.

 

"Hồi bé, em cứ hay la hét đòi làm cô dâu của anh."

 

Phí Chiêu vén những lọn tóc ướt trên trán tôi, giọng nói khàn khàn:

 

"Sao giờ lớn rồi, lại không giữ lời hứa?"

8

Vào ngày thứ năm ở Đại Lý, Cố Tây Châu từng gọi một cuộc cho tôi.

 

Tôi không bắt máy, anh ta cũng không gọi lại.

 

Cố Tây Châu đã cầu hôn cô gái kia.

 

Rầm rộ tuyên truyền, như muốn cả thế giới đều biết.

 

Tôi nhận được rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn.

 

Có vài tin là từ mẹ tôi:

 

"Sầm An, Cố Tây Châu cũng không cần con nữa, sau này con định làm sao đây?"

 

"Hay con lấy chồng ở quê ngoại của dì họ con đi, sống xa vậy, không ai biết chuyện xấu trước kia của con…"

 

Còn một tin là từ Cố Tây Châu:

 

"Sầm An, khi nào em từ Đại Lý về, anh gửi thiệp cưới cho em."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận