Có Không Giữ, Mất Đi Tìm
Chương 4
10
Trong hai ngày cuối cùng ở Đại Lý, Phí Chiêu hoãn lại toàn bộ công việc còn dang dở.
Anh dành trọn thời gian đưa tôi đi thăm thú nhiều nơi.
Anh cũng mua cho tôi rất nhiều chiếc váy đẹp.
Theo yêu cầu của tôi, anh kiên nhẫn chụp ảnh giúp tôi.
Lúc đầu, tay nghề chụp ảnh của anh thực sự tệ.
Có lẽ vì chênh lệch chiều cao, tôi luôn bị anh chụp thành một người lùn với tỷ lệ 5:5.
Nhưng sau hai lần tôi giận, anh đã biết cách chụp để tôi trông thật xinh đẹp.
Thấy chưa, khác biệt nằm ở chỗ có tâm hay không có tâm.
Cố Tây Châu rất hiếm khi chụp ảnh cho tôi.
Thỉnh thoảng chụp vài tấm thì tôi cũng chỉ toàn là những dáng vẻ kỳ cục.
Chúng tôi cũng rất ít khi cùng nhau đi chơi.
Trước đây, mỗi lần nghĩ đến đều có chút buồn bã. Nhưng cuối cùng tôi vẫn tự dỗ dành bản thân. Còn mong chờ gì hơn được nữa.
Khi cả thế giới đều nghĩ tôi bẩn thỉu, chỉ có Cố Tây Châu luôn kiên định đứng bên tôi. Chỉ là tôi không nên tham vọng mong rằng anh sẽ mãi mãi không đổi thay.
Thực ra, tôi rất hiểu suy nghĩ của anh bây giờ.
Dẫu sao thì hiện tại, Cố Tây Châu đã thành công trong sự nghiệp. Anh cũng không còn là cậu thiếu niên vấn đề, bị bố mẹ lạnh nhạt vì hôn nhân đổ vỡ ngày trước nữa.
Hình như tôi đã hoàn toàn buông bỏ.
Cũng quyết định sẽ từ bỏ tất cả.
Đêm trước khi rời Đại Lý, tôi và Phí Chiêu đều uống say.
Vẫn là căn phòng đó.
Vầng trăng trên sân thượng dường như chỉ cần với tay là chạm tới.
Phí Chiêu bế tôi lên giường.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng bạc trải dài nửa căn phòng.
Khi anh hôn tôi, tôi nhắm mắt lại.
Cảm giác như quay về thời niên thiếu vô lo vô nghĩ.
Tôi suốt ngày quanh quẩn bên Phí Chiêu, mệt mỏi lại nằm trên lưng anh.
Lớn lên, những tâm sự thiếu nữ luôn đầy ắp hình bóng của anh.
Sau này, anh lên cấp ba, đại học, rồi thời gian rời xa tôi ngày một nhiều hơn. Rồi lại đến tai nạn năm ấy.
Tôi không khỏi ngẩn ngơ nghĩ.
Nếu không có tai nạn đó, liệu tôi có thuận lợi gả cho Phí Chiêu không?
"An An."
Phí Chiêu chống tay hai bên người tôi, ánh mắt đã nhuốm một chút sắc màu dục vọng.
"Nếu em không thoải mái, hãy nói cho anh biết..."
11
Ánh trăng bạc bỗng chốc tan vỡ.
Tôi đột nhiên siết chặt cánh tay của Phí Chiêu, đầu ngón tay bấu sâu vào cơ bắp căng cứng của anh.
Những hình ảnh ác mộng lại xâm chiếm tâm trí tôi lần nữa.
Khi cơ thể tôi theo phản xạ trở nên lạnh lẽo và căng thẳng...
"An An..."