CÔ GIÁO CỦA CON MẬP MỜ VỚI CHỒNG TÔI, TÔI TẶNG KÈM CON TRAI CHO HỌ

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từng chi tiết trong căn nhà này đều do tôi tỉ mỉ bài trí, từng bản vẽ thiết kế là bao đêm tôi thức trắng.

 

Giờ tất cả hóa thành hàng ngàn cây kim đ.â.m thẳng vào tim.

 

Nhưng tôi không muốn sống như thế cả đời.

 

Ôn Tĩnh – nếu không đạt được mục đích, cô ta sẽ mãi quấn lấy tôi.

 

Một người đàn ông khi đã thay lòng, giống như quả táo bắt đầu thối rữa: từ vết nhăn nhỏ trên vỏ ngoài, sâu bọ sẽ đục dần vào trong, cuối cùng chỉ còn lại mùi hôi thối mục nát lan rộng theo thời gian.

 

Hôm sau, đơn ly hôn được gửi đến biệt thự. Tôi đưa cho Ngô Hạo Thần:

 

– “Ký đi.”

 

– “Nhanh vậy? Em chuẩn bị sẵn từ trước rồi phải không?”

 

– “Anh nói đúng. Từ lúc anh đưa cô ta vào biệt thự này, kết cục đã định.”

 

Anh xem qua bản thỏa thuận. Thực ra rất đơn giản, tôi chỉ lấy lại của hồi môn của mình, chia đôi tiền tiết kiệm trong nhà. Anh có thể nhận hơn bảy mươi triệu. Cổ phần công ty là tài sản riêng tôi trước khi kết hôn, vẫn là của tôi.

 

– “Em thà cho anh hơn bảy mươi triệu để ly hôn, chứ không chịu đưa một triệu giúp anh vượt qua khó khăn?”

 

Giờ tôi thấy nói chuyện với anh ta chẳng khác gì nói chuyện với đá:

 

– “Nói nhiều vô ích, ký đi.”

 

Anh cầm tờ đơn lên rồi xé nát:

 

– “Tại sao con phải giao cho em? Tôi muốn quyền nuôi con.”

 

– “Tôi chỉ cần một triệu, phần còn lại cho anh. Nhưng tôi muốn con.”

 

– “Cô muốn để con tôi làm con của tiểu tam, để nó dìm c.h.ế.t con tôi trong vũng bùn à?”

 

– “Anh đừng nói khó nghe như vậy. Một là đưa tôi một triệu và giữ hôn nhân, hai là đưa tôi một triệu và nhường quyền nuôi con rồi ly hôn.”

 

– “Ôn Tĩnh không thể sinh con nữa, cô ấy cần một đứa con.”

 

“BỐP!” – Tôi tát mạnh vào mặt anh ta:

 

– “Đồ súc sinh! Anh cứ chờ mà ra tòa đi.”

 

Anh không nói gì, ngồi phịch xuống ghế sô-pha:

 

– “Tùy em. Nhưng nếu ly hôn, tôi phải có con.”

 

Nhìn dáng vẻ thờ ơ của anh, tôi chỉ thấy bản thân mình thật mù quáng.

 

Tôi lái xe về nhà cũ, cho bố mẹ chồng xem video Ôn Tĩnh chăm sóc con tôi. Mẹ chồng tái mặt:

 

– “Mẹ à, con không thể giao con cho ai khác. Con sẽ nuôi dạy thằng bé thành người kế thừa xứng đáng nhất của nhà họ Ngô.”

 

Mẹ chồng bình tĩnh hơn trước nhiều:

 

– “Không thể giao con cho nó. Mẹ sẽ tìm luật sư giỏi nhất cho con. Bố con và mẹ quyết định rồi – đuổi nó ra khỏi nhà, chúng ta không cần đứa con trai này nữa.”

 

Tôi có thể cảm nhận sự bất lực và quyết đoán trong lời nói của bà.

 

Lúc tôi lái xe đến trường đón con, giáo viên nói bố đã đón rồi.

 

Về đến nhà không thấy con đâu. Tôi gọi điện anh ta không bắt máy, gọi bố mẹ chồng cũng không được.

 

Tôi phát điên, nhắn tin hỏi anh ta muốn gì:

 

– “Không ly hôn, đưa một triệu. Hoặc ly hôn, con thuộc về tôi. Nếu không đồng ý, cô đừng mong gặp lại con.”

 

Lần đầu tiên tôi thấy anh ta xa lạ đến thế — dám dùng con để uy h.i.ế.p tôi.

 

WeChat báo tin nhắn. Ôn Tĩnh gửi cho tôi một đoạn video — tôi lập tức lưu lại. Quả nhiên, chưa đầy 3 giây sau cô ta rút lại.

 

Trong video, con trai tôi gọi cô ta là “mẹ”.

 

Tôi tìm đến địa chỉ nơi Ôn Tĩnh ở theo lời thám tử, nhưng không có ai.

 

Cuối cùng tôi quyết định báo cảnh sát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-giao-cua-con-map-mo-voi-chong-toi-toi-tang-kem-con-trai-cho-ho/6.html.]

 

Khi cảnh sát liên lạc, họ bảo tôi đến bệnh viện. Tôi không nhớ rõ mình lái xe đến đó thế nào — con tôi đang nằm trong phòng cấp cứu.

 

Tôi thấy Ôn Tĩnh mắt đỏ hoe tựa vào vai Ngô Hạo Thần. Tôi mất kiểm soát, chộp lấy bình chữa cháy gần đó định đập vào cô ta.

 

Ngô Hạo Thần giữ chặt lấy tôi, giật lấy bình:

 

– “Nghe anh giải thích! Ôn Tĩnh không biết con bị dị ứng với đậu phộng!”

 

– “Anh nghĩ tôi ngu à? Giáo viên mẫu giáo ngày đầu đi làm là phải biết học sinh có dị ứng gì. Anh nói cô ta không biết?”

 

Anh quay đầu nhìn Ôn Tĩnh. Cô ta vội vàng lắc đầu:

 

– “Em thật sự không biết.”

 

– “Cô cần một triệu à? Được. Tôi đánh gãy chân cô, đền cô hai triệu!”

 

Tôi bất ngờ túm lấy tóc cô ta, lôi lê trên nền nhà.

 

Ngô Hạo Thần đẩy tôi ra, tôi đập đầu vào tường.

 

Anh trai tôi đến.

 

Nghe chuyện xong, anh lập tức lao vào đ.ấ.m Ngô Hạo Thần một cú, khiến hắn ngã lăn ra sàn. Tôi lại xông vào, tiếp tục túm tóc Ôn Tĩnh đánh tới tấp. Mẹ chồng cũng đến giúp tôi đánh cô ta.

 

Cả bệnh viện loạn thành một mớ.

 

Cảnh sát tới, đám đông vây xem.

 

Anh trai tôi đánh cho Ngô Hạo Thần mặt mũi bầm dập, còn Ôn Tĩnh thì bị giật tóc gần trụi đầu.

 

Anh tôi ra hiệu cho cảnh sát. Họ lập tức tiến đến định bắt Ôn Tĩnh.

 

Ngô Hạo Thần cản:

 

– “Là tôi cho con ăn đậu phộng, không liên quan gì đến cô ấy!”

 

– “Vậy tôi buộc tội cả hai người âm mưu mưu sát. Anh cũng biết rõ con bị dị ứng.”

 

Mẹ chồng tôi vung tay tát con trai:

 

– “Mày đã hủy hoại cả gia đình này!”

 

– “Mẹ à, là Vân Thi Ni đòi ly hôn trước. Con chỉ muốn một triệu để giúp Ôn Tĩnh vượt qua khó khăn. Cô ta thà đưa con bảy mươi triệu còn hơn đưa một triệu. Mẹ có thấy ánh mắt tham lam của cô ta khi nghe con nói bảy mươi triệu không?”

 

Bố chồng chỉ lạnh lùng nhìn anh, thở dài:

 

– “Con đúng là quá ngu xuẩn.”

 

Ngô Hạo Thần và Ôn Tĩnh bị đưa đi điều tra.

 

Con trai tôi ra khỏi phòng cấp cứu. Câu đầu tiên khi tỉnh lại:

 

– “Con không ăn đậu phộng, mẹ không cho ăn.”

 

Nước mắt tôi không kiềm được.

 

Sau khi xuất viện, con được đưa về nhà ông bà nội, chuyển sang học mẫu giáo gần đó.

 

Tôi không thể để Ngô Hạo Thần bị kết án — sẽ ảnh hưởng đến cổ phiếu công ty.

 

 

Nhưng hắn ta yêu cầu tôi rút đơn kiện cả hai người họ.

 

Tôi lại đưa đơn ly hôn cho anh ta:

 

– “Nếu không ký, thì cứ để cô ta ngồi tù rục xương đi.”

 

– “Ni Ni, bảy năm rồi, sao em tuyệt tình vậy?”

 

– “Phải, bảy năm. Trước đây tôi còn do dự, nhưng khoảnh khắc con tôi vào phòng cấp cứu, lòng tôi chỉ còn hận. Các người liên tục vượt qua giới hạn của tôi.”

 

– “Anh chỉ muốn giữ hôn nhân bằng đứa trẻ…”

 

– “Ngô Hạo Thần, anh suýt g.i.ế.c con tôi. Anh không xứng làm cha.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận