CÔ GIÁO CỦA CON MẬP MỜ VỚI CHỒNG TÔI, TÔI TẶNG KÈM CON TRAI CHO HỌ

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hàng chục tin nhắn liên tục được gửi đến.

 

Ngô Hạo Thần không trả lời một tin nào.

 

Ngày hôm sau, tôi đưa con đến trường mới nhập học.

 

Lúc đầu con trai tôi không vui, cứ đòi gặp cô Ôn. Tôi biết không phải lỗi của con, nên dùng đồ chơi dỗ dành một chút là thằng bé vui lại. Chưa đầy ba ngày, con đã thích nghi với môi trường mới.

 

Giao diện WeChat vẫn không có tin nhắn mới, nhưng Ôn Tĩnh lại tìm đến tôi:

【Mẹ của Tiểu Huyền, cho hỏi con có bị bệnh không? Sao mấy hôm nay không đi học?】

 

Tôi không trả lời, cũng không chặn cô ta, chỉ chọn cách mặc kệ. Vừa mở miệng đã hỏi con tôi có bị bệnh không, không biết là EQ thấp không biết nói chuyện, hay cố tình nguyền rủa.

 

Tôi không muốn để kẻ có tâm cơ lợi dụng khe hở hôn nhân của mình. Tôi vẫn cố gắng làm một người vợ tốt, như trước đây, toàn tâm toàn ý vì gia đình này, chăm chỉ làm việc.

 

Thám tử tư đã gửi hồ sơ thật sự của Ôn Tĩnh cho tôi. Khác xa hồ sơ do nhà trường cung cấp — bằng cấp thật sự của cô ta không hề đủ điều kiện để làm giáo viên trong trường mẫu giáo quý tộc.

 

Tôi không định can thiệp, chỉ giữ lại làm bằng chứng.

 

Lịch sử tình cảm giữa cô ta và chồng tôi cũng bị điều tra ra — thì ra là mối tình đầu.

 

Còn có những quá khứ không ai biết của Ôn Tĩnh.

 

Vì chồng tôi không chịu học ngành kinh tế và quản trị, cha mẹ anh rất tức giận, cắt hết các thẻ tiêu dùng, mỗi tháng chỉ cho sinh hoạt phí cơ bản. Khi học đại học, anh sống khá chật vật.

 

Ôn Tĩnh không hề biết anh là công tử nhà giàu, đã đá anh để chạy theo một thiếu gia khác.

 

Tôi tưởng rằng Ngô Hạo Thần không còn trả lời tin nhắn, con tôi cũng đã chuyển trường, cuộc sống sẽ trở lại yên bình như trước. Ai ngờ vừa đáp máy bay sau chuyến công tác, tôi mở camera giám sát trong nhà thì...

 

Tim tôi như bị xé toạc, từng nhịp từng nhịp đau đớn.

 

Tôi cố gắng kìm nén cơn giận, nhanh chóng hoàn thành công việc ở đây — chuyến công tác năm ngày tôi rút gọn còn ba ngày.

 

Trong ba ngày đó, ngày nào Ôn Tĩnh cũng đến nhà tôi ăn cơm, trước mặt con tôi còn thân mật với chồng tôi.

 

Cô ta giả vờ làm đổ cà phê lên người, rồi mượn cớ thay đồ, thậm chí còn mặc quần áo của tôi, lục lọi hộp trang sức của tôi, chỉ vào ảnh cưới của tôi rồi nói:

【Tất cả những thứ này sớm muộn gì cũng là của tôi. Cô cứ chờ đi, chồng cô, con cô, mọi thứ của cô.】

 

Tôi tức đến mức tay run lẩy bẩy. Ngô Hạo Thần biết tôi mắc bệnh sạch sẽ, vậy mà vẫn để người khác đụng chạm vào đồ đạc của tôi.

 

Tôi chỉ có thể giả vờ không biết, vì camera siêu nhỏ trong nhà là tôi lén lắp đặt.

 

Buổi tối, Ngô Hạo Thần vẫn gửi WeChat hỏi han, tôi phải cố nén cảm giác buồn nôn để nhắn lại.

 

Tôi vội vã về nhà, mở cửa liền thấy Ôn Tĩnh đang ôm con tôi, cùng Ngô Hạo Thần chơi xếp hình trong phòng khách.

 

Tôi điều chỉnh hơi thở, không muốn nổi nóng trước mặt con:

【Cô Ôn đến nhà tôi với danh nghĩa gì vậy?】

 

Ngô Hạo Thần theo phản xạ đứng bật dậy:

【Sao em về sớm vậy? Không phải chuyến công tác năm ngày à?】

 

【Anh không muốn tôi về sao?】

 

【Không... không phải ý đó.】

 

Mặt Ôn Tĩnh tái đi:

【Mẹ Tiểu Huyền, xin lỗi. Tôi thấy bé không đến trường, lo lắng quá nên muốn đến thăm nhà một chút.】

 

Tôi cầm điện thoại lên, gọi ngay cho hiệu trưởng, bật loa ngoài:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-giao-cua-con-map-mo-voi-chong-toi-toi-tang-kem-con-trai-cho-ho/4.html.]

【Chị Hiệu trưởng, cho em hỏi trường có sắp xếp cho cô Ôn Tĩnh đến thăm nhà không?】

 

【Tôi muốn khiếu nại giáo viên Ôn Tĩnh – tự ý đến nhà phụ huynh.】

 

Cúp máy, sắc mặt Ôn Tĩnh thay đổi rõ rệt.

 

Tôi lạnh lùng nói:

【Mời ra khỏi nhà tôi, nơi này không hoan nghênh cô.】

 

Con trai tôi bật khóc:

【Không... mẹ xấu lắm! Con muốn cô Ôn làm mẹ cơ!】

 

Tôi thấy gương mặt Ôn Tĩnh từ giận dữ chuyển sang đắc ý.

 

Tôi khẽ cười khinh miệt:

【Cô Ôn, tốt nhất đừng thử thách giới hạn của tôi. Con trai tôi không phải thứ cô có thể động vào. Lợi dụng một đứa trẻ bốn tuổi, hành vi của cô thật đáng xấu hổ.】

 

【Ni Ni!】Ngô Hạo Thần lên tiếng cảnh cáo.

 

【Dì Trương, bế Tiểu Huyền vào phòng.】

 

Tiểu Huyền vừa khóc vừa bị bế vào, ngay khi cánh cửa phòng khép lại — “BỐP” — tôi tát thẳng vào mặt cô ta.

 

Ngô Hạo Thần lập tức đứng dậy, ôm lấy cô ta:

【Ni Ni, em làm gì vậy?!】

 

Ôn Tĩnh nước mắt giàn giụa, mềm nhũn ngã vào lòng anh ta:

【Xin lỗi mẹ Tiểu Huyền, tôi chỉ thực sự rất thích bé, thấy bé không đến lớp nên lo lắng thôi...】

 

【Con trai tôi, đến lượt cô phải lo chắc? Cô là cái thá gì?】

 

【Đủ rồi, Vân Thi Ni! Tôi cũng là chủ nhân của căn nhà này, tôi mời khách đến nhà cũng không được sao? Em sao lại vô lý như thế!】

 

【Vậy tôi cho anh hai lựa chọn: một là đuổi cô ta đi, hai là tôi đi.】

 

【A Thần, em không muốn phá hoại gia đình anh, em đi...】Cô ta vừa nói vừa rút khỏi vòng tay anh, khóc lóc chạy ra ngoài.

 

Ngô Hạo Thần lập tức đuổi theo.

 

【Ngô Hạo Thần! Nếu hôm nay anh dám chạy theo cô ta, thì đừng trách tôi không cần anh nữa!】

 

【Tùy em.】Nói xong anh chạy ra ngoài.

 

Tôi ngồi bệt xuống sàn. Cái tát hôm nay là phép thử — tôi muốn biết anh ta chọn gì. Đúng là, còn gì phải thử nữa đâu... ngay khoảnh khắc anh gọi cô ta là “Tĩnh Tĩnh”, tôi đã thua rồi.

 

Tôi đứng dậy, lau nước mắt, vào phòng tắm rửa mặt.

 

Ra ngoài thì thấy con trai đã không còn khóc, đang chơi đồ chơi cùng dì Trương.

 

Thấy tôi, con liền líu ríu nói:

【Mẹ ơi, con xin lỗi. Dì Trương nói, trên đời này mẹ là tốt nhất.】

 

Thấy chưa, trẻ con chỉ là tờ giấy trắng.

 

Tôi bế Tiểu Huyền lên:

【Cục cưng, mẹ mãi mãi yêu con. Khi con để người khác ôm, mẹ sẽ buồn lắm.】

 

Thằng bé gật đầu:

【Chỉ cho mẹ ôm thôi ạ.】

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận