CÓ DIÊM VƯƠNG CHỐNG LƯNG, TÔI DÙNG GIÁNG LONG THẬP BÁT CHƯỞNG VẢ MẶT KẺ BẮT NẠT

2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước cổng trường, ghé quán ăn sáng ọp ẹp. Dùng hai đồng mua hai cái bánh bao lớn.

 

Bất chấp ánh mắt tóe lửa của bà chủ, vẫn múc ba thìa tương ớt nhét túi nylon, cắm đầu chạy về trường.

 

Vừa chạy vội vã cắn nửa cái bánh với tương ớt.

 

Diêm Vương hấp tấp theo , gắt gỏng:

 

“Nhìn cô kìa, như ma đói đầu thai! Ăn từ từ ? Bánh bao chứ vàng bạc , ai tranh với cô chắc?”

 

nuốt xong cái bánh thứ nhất, kịp cổng trường thì một chiếc Maybach đen bóng ép sát ngay mặt.

 

Diêm Vương giật hiểu chuyện gì.

 

thì vội nhét nốt cái bánh còn miệng, mới nửa.

 

Cố Dao trong chiếc váy tinh xảo bước xuống, giọng kéo dài ngọt xớt:

 

“Chị đúng là lòng, ngày nào cũng mang bánh bao cho mèo ăn. Hôm nay, cùng nhé.”

 

cứng , lùi năm mét.

 

Diêm Vương gào bên tai:

 

“Đó là bữa sáng cô vắt mồ hôi quét nhà vệ sinh mới ! Mười cái bánh mất tám, còn nửa cái, mà định đưa cho mèo ? Định thánh mẫu ?!”

 

thở dài, kéo một nụ chua chát:

 

“Đây là bữa sáng của , —”

 

Chưa kịp hết, mặt hứng trọn một cái tát, nóng rát.

 

Cố Hạ Vân, ba, trừng mắt quát:

 

“Được cùng Dao Dao cho mèo ăn là phúc phận của mày, còn dám từ chối? Cầm cái bánh bao bẩn thỉu đó giả vờ đáng thương, mày còn lâu mới bằng một nửa Dao Dao hiền lành!”

 

Nửa cái bánh tay hất xuống đất, lăn lóc bụi.

 

cúi xuống nhặt, nhưng một gót giày cao suốt nghiền mạnh lên mu bàn tay.

 

Cơn đau nhói buốt, m.á.u lập tức rỉ , nhưng cắn răng kêu. Bàn tay vẫn cố chụp lấy chiếc bánh nát.

 

Cố Dao giả vờ hốt hoảng, nhẹ giọng:

 

“Ôi, xin chị, em để ý… tay chị chân em thế ?”

 

mặc kệ bọn họ, nắm bánh nát vụn trong tay, tỉ mỉ gỡ bỏ lớp đất bẩn bỏ miệng.

 

Cố Hạ Vân gào lên, bất ngờ giật tóc :

 

“Hôm nay mày thái độ cái kiểu gì hả? Dám lườm Dao Dao? Thích ăn thì cho mày ăn cho !”

 

Hắn ấn đầu xuống bồn hoa đầy bùn đặc quánh.

 

Mùi hôi thối bốc lên ngạt thở, còn kinh tởm hơn cả lúc lau dọn nhà vệ sinh sáng nay.

 

Đến khi buông tay, ngẩng lên, mặt mũi lấm lem bùn đất, nồng nặc xú uế.

 

“Meo—” một tiếng kêu nhỏ vang lên bên cạnh.

 

Con mèo trắng con lặng lẽ đẩy về phía chiếc bánh bao thịt mà Cố Dao ném .

 

Lần đầu tiên trong ngày, mỉm . Khẽ vuốt lưng nó:

 

“Cho mày đấy, ăn .”

 

dậy, khoác cặp, tiếp tục về phía trường.

 

Diêm Vương cứng họng, chỉ thì thầm an ủi:

 

“Không … cô với Dao Dao và Hạ Vân học chung lớp. Vào lớp chắc sẽ yên. Vừa tính thêm ba chuyện, cô chỉ còn mười hai nữa là…”

 

Giọng ông nghẹn .

 

Ông ngờ mong thắng, nhưng cũng nỡ tiếp tục chịu dày vò.

 

muộn. Thầy giáo lạnh lùng cho lớp.

 

ngoài cửa, rút sách trong cặp , lặng lẽ một .

 

lúc đó, thầy bước . Nhìn thấy đang lặng lẽ sách ngoài hành lang, ông như nổi trận lôi đình.

 

“Cố Dư! Thái độ gì thế hả? Tao phạt mày ngoài, chứ ai cho phép mày giả bộ sách? Muốn học thì đến sớm! Đã muộn còn bày trò giả vờ!”

 

Giọng mắng xối xả như roi quất.

 

“Không chỉ thái độ học tập vô trách nhiệm, mà ngay cả chút tôn trọng tối thiểu với thầy cô, mày cũng chẳng !”

 

vẫn như khi — im chửi, chẳng phản kháng, bởi quá quen . Cắn răng nhịn một chút, cũng sẽ qua.

 

bất ngờ, đôi bàn tay ấm áp che lấy tai .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-diem-vuong-chong-lung-toi-dung-giang-long-thap-bat-chuong-va-mat-ke-bat-nat/2.html.]

Ngẩng lên, kinh ngạc. Diêm Vương chắn mặt, tay ông phát sáng, miệng lẩm bẩm:

 

“Không , , rùa niệm kinh.”

 

Miệng thầy vẫn mấp máy, tiếng gào rít như s.ú.n.g liên thanh, nhưng còn thấy gì.

 

Lần đầu tiên trong đời, thấy cảnh thật buồn .

 

Thầy càng giận dữ, gầm lên:

 

“Cố Dư, mày còn hổ ? Đến muộn mà dám ! Trong mắt mày còn thầy hả? Cút ngay phòng giáo vụ!”

 

Trên đường lôi , Diêm Vương bay thì thầm an ủi:

 

“Không , chuyện tính hai. Vậy là chỉ còn mười chuyện nữa thôi!”

 

Nhìn vẻ mặt hào hứng của ông , khẽ cong môi nhạt:

 

“Cảm ơn ông.”

 

Má Diêm Vương lập tức đỏ bừng, lắp bắp:

 

“Ơ… ừ… cần cảm ơn .”

 

Đẩy cửa phòng giáo vụ, thầy chủ nhiệm đầu hói vội vàng đón. Khác hẳn thái độ ban nãy, tỏ vẻ tử tế, mời , còn đích pha đưa tận tay.

 

Diêm Vương gật gù:

 

“Cuối cùng cũng một bình thường.”

 

Ông để ý rằng cơ thể đang dần cứng đờ, bản năng né tránh.

 

Bất ngờ, thầy chủ nhiệm che mũi, hạ giọng:

 

“Tiểu Dư, con bẩn quá… để thầy đưa con rửa sạch một chút.”

 

Nói thô bạo kéo , ép về phía phòng rửa.

 

Diêm Vương lập tức cảnh giác, hét ầm:

 

“Hắn định gì! Hắn định gì cô thế hả!!”

 

Trong phòng rửa, bàn tay nhờn nhớt của gã đàn ông lướt qua da thịt .

 

“Muốn tắm thì cởi đồ. Đừng lo, chỗ camera. Thầy giúp con cởi.”

 

Cơ thể như đông cứng, ánh mắt trống rỗng, để mặc bàn tay dơ bẩn chạm .

 

Tiếng gào của Diêm Vương xé tai:

 

“Chạy , Cố Dư! Mau chạy!!!”

 

choàng tỉnh, né tránh, chộp lấy vòi nước, xịt thẳng .

 

Sau đó, xối cả lên , điên cuồng chà xát những nơi chạm qua, như gột sạch mùi nhơ nhớp. cảm giác đó chỉ bám da — nó ăn sâu tận xương tủy.

 

“Bốp!”

 

Một cái tát trời giáng ngã vật xuống, đầu đập mạnh góc bồn nước, m.á.u trào ướt đỏ.

 

Thầy chủ nhiệm ướt sũng, lạnh run, gầm gừ:

 

“Con tiện nhân, dám dội nước tao ! Chán sống !”

 

Hắn giơ chân định đá tiếp. yếu ớt mở miệng:

 

“Thầy… sắp hết giờ . Thầy cũng khác thấy… cảnh thầy với một nữ sinh trong … đúng ?”

 

Hắn sững . Một lúc , chỉ để câu chửi “Con khốn!” lôi cái mập mạp về văn phòng.

 

“Cố Dư! Cô ?” Diêm Vương bay vòng vòng, cuống cuồng lo lắng.

 

Lạ là trong khoảnh khắc đó, thấy ấm áp. Chậm rãi chống dậy, mỉm :

 

.”

 

Đôi mắt Diêm Vương đỏ hoe, lẩm bẩm:

 

“Chuyện tính ba. Vậy là chỉ còn bảy thôi… nhanh lắm!”

 

Nói xong mới sực nhớ câu đó chẳng khác nào mong gặp nạn thêm, ông vội im bặt.

 

Chuông tan tiết vang lên.

 

lê bước về lớp, thấy bàn học của kín đặc chữ bậy: “đồ ngu”, “con khốn”, “chó cái”…

 

thản nhiên xuống.

 

Diêm Vương thì thầm:

 

“Cái cũng tính một.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận