CÓ DIÊM VƯƠNG CHỐNG LƯNG, TÔI DÙNG GIÁNG LONG THẬP BÁT CHƯỞNG VẢ MẶT KẺ BẮT NẠT
1
là con gái ruột sinh trong hào môn, nhưng sống như một kẻ thừa thãi, cha đoái hoài, chẳng thương yêu.
Cho đến một ngày, Diêm Vương xuất hiện mặt , lạnh lùng phán: ba ngày nữa, chắc chắn chết.
sững vài giây hỏi:
“Ý ông là… trong ba ngày , gì cũng c.h.ế.t đúng ?”
Diêm Vương khựng , mặt căng , gật đầu một cách nặng nề.
“ xin ông một thứ.”
“Hử? Thứ gì?”
“Giáng Long Thập Bát Chưởng.”
Diêm Vương: “……”
—---------
Nhìn lăn lộn đất, lóc ăn vạ, Diêm Vương chỉ day trán bất lực.
“Chỉ vì cảm thấy ai thương yêu thôi mà cô quá đến mức ?”
bật dậy, ánh mắt lạnh lẽo như băng:
“Không thương. Mà là họ chết.”
Diêm Vương khẽ lắc đầu, nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn nhượng bộ:
“Vậy , cho cô mười tám ngày. Nếu trong mười tám chuyện, cô thể chứng minh bọn họ thực sự hại cô, sẽ cho cô… Giáng Long Thập Bát Chưởng.”
lắc đầu.
“Hả? Không đủ ? Đừng hòng giở trò kéo dài tuổi thọ, rộng lượng lắm !”
Ánh mắt bỗng sáng lên:
“Không cần. Một ngày thôi là đủ.”
Trời còn hửng sáng, hơn bốn giờ, gọi Diêm Vương dậy.
“ học.”
Ông ngái ngủ khoác ba lô, bầu trời còn tối đen, lầu bầu:
“Ăn khổ thì cũng thôi , nhưng học sớm cỡ gì?”
nổi giận, giọng bình thản:
“Trường xa. Nhà cho xe.”
Diêm Vương chau mày:
“Cả một gia tộc lớn như Cố gia, bố trí xe đưa đón? Đi mà hỏi họ .”
khựng . Bản năng chọc cái đám tự xưng “ ” .
nghĩ , sắp c.h.ế.t , lỡ bọn họ nổi hứng thương xót một thì ?
gõ cửa phòng cha , khẽ gọi:
“Bố… .”
Cánh cửa bật mở, họ thoáng hoảng hốt. Vừa thấy , lập tức gào lên:
“Mày còn định bày trò gì nữa? Sáng sớm phá giấc cả nhà!”
“Rầm—” cửa đóng sập ngay mặt, suýt hất mũi .
Diêm Vương bên cạnh nhịn nổi, bật chửi:
“Đây mà cũng gọi là cha ? Không thèm đoái hoài đến con một câu!”
im lặng, lòng sớm tê liệt, chỉ lưng bước .
Diêm Vương vội đuổi theo, lải nhải:
“Thôi , chuyện coi như tính một. mà… học ăn sáng?”
liếc ông , giọng nhạt như nước:
“Đời , lấy bữa sáng miễn phí.”
Trên con đường mờ sương, cứ lầm lũi bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-diem-vuong-chong-lung-toi-dung-giang-long-thap-bat-chuong-va-mat-ke-bat-nat/1.html.]
Diêm Vương theo mệt nhoài, để ngạc nhiên khi thấy rẽ trường mà thẳng đến trung tâm thương mại sang trọng nhất thành phố.
Ông nhíu mày:
“Cô là học sinh, lo học hành, trung tâm thương mại gì? Định ăn chơi phung phí chắc?”
giải thích. Quen .
Đi thẳng trong, lao về phía nhà vệ sinh, bắt đầu dọn dẹp tầng đến tầng khác.
Cả tòa thương mại hơn chục tầng, bất kể nam nữ, đều quét sạch.
Động tác của thành thục như một lao công việc cả chục năm.
Diêm Vương sững sờ khi cuối cùng thấy nhận từ tay một quản lý bóng bẩy một tờ mười đồng.
Ông tức giận chửi om:
“Mẹ kiếp! Bóc lột trẻ em trắng trợn, trả lương rẻ mạt, còn dúi cho mười đồng! Loại còn sống nhởn nhơ đời ?!”
cẩn thận nhét mười tờ một đồng mười ngăn khác , còn giấu hai tờ trong giày.
Diêm Vương lầm bầm:
“Cái tính thêm một chuyện nữa. Thật hết thuốc chữa!”
ngẩng đầu, ánh mắt sáng kỳ lạ:
“Đừng mắng . Anh là .”
Diêm Vương tức điên giậm chân:
“Người cái con khỉ! Mau ăn cái gì tử tế !”
lắc đầu, giọng kiên định:
“Không. Anh là .”
Nói xong, bước nhanh hơn.
Diêm Vương bất lực đuổi theo:
“Được , tùy cô! giấu mấy tờ tiền lẻ như báu vật thế, định chống cướp chắc?”
Ông dứt lời, ngay ngã rẽ vang lên những tiếng hèn hạ:
“Hê hê! Đường của bọn tao, cây cũng của bọn tao. Muốn qua, nộp tiền lộ phí !”
“ thế, cho dù mày nộp , bọn tao vẫn đánh mày một trận!”
Diêm Vương há hốc mồm mấy đứa nhóc cấp hai lôi thôi chặn đường.
Không thèm lý, chúng nhào tới túm tóc , đánh lục lọi hết các túi .
Mười phút , mặt tím bầm mấy chỗ, mười tờ tiền giấu kín cướp mất tám, chỉ còn hai tờ trong giày may mắn thoát.
, kêu, chỉ lặng lẽ bò dậy từ đất, phủi bụi cặp tiếp tục .
Như thể đánh, cướp chỉ là một phần tất yếu trong đời sống .
Diêm Vương cuối cùng cũng bật :
“Cô đúng là… ngay cả lũ nhóc cấp hai cũng chống nổi…”
Giọng ông chùng xuống, bởi hình gầy còm của — cao tới mét rưỡi, thiếu dinh dưỡng trầm trọng — thì đến trẻ con tiểu học cũng thể đánh nhừ tử.
Ông vội chữa lời:
“Dù cũng báo cảnh sát chứ! Cô mù luật ?”
hờ hững liếc sang, ánh mắt trống rỗng khiến ông nghẹn .
Giọng bình thản:
“ báo . vô ích.”
Diêm Vương buông thõng vai, bất lực.
Phải , với vài vết bầm nhẹ, đến mười đồng cướp, bọn nhóc chỉ là học sinh cấp hai… cảnh sát nào thèm xử lý. Việc vốn do cha chúng dạy dỗ.
“Thôi , coi như thêm một chuyện nữa. mới ba thôi, đừng mừng vội. Đến trường xem còn trò gì xảy .”
Miệng cứng, nhưng trong lòng Diêm Vương dấy lên một dự cảm chẳng lành.