bấm nút tạm dừng. Gương mặt lớp mặt nạ biểu cảm.
Anh cuối cùng cũng chịu chuyện tử tế ?
Anh tiếp:
“Mẹ lớn tuổi , nấu ăn đúng là vất vả. Dạo bà đau lưng mấy ngày nay…
“Anh nóng giận nên lỡ lời… Đừng ly hôn, ?”
Mục đích… cuối cùng cũng lộ .
Lời xin , như một viên sỏi nhỏ ném mặt hồ băng trong tim — rơi “bịch” một cái… chìm nghỉm.
ngay khi viên sỏi chạm đáy,
một chuỗi bong bóng kỷ niệm đóng băng từ lâu nổi lên.
Mùa đông năm hai đại học, mê một ban nhạc indie ít .
Họ đầu tổ chức liveshow tại thành phố .
Vé — mở bán cháy sạch trong vài giây.
ủ rũ than thở trong ký túc xá, tiện miệng than thở với Trần Hạo qua điện thoại.
Hồi đó, là trai coi mỗi lời như thánh chỉ.
Anh :
“Cứ để lo.”
Hôm , biến mất.
Không máy, trả lời tin nhắn.
giận phát điên, nghĩ đang lảng tránh .
Cho đến sáng ngày thứ ba…
Một bạn cùng phòng đột nhiên chạy ký túc:
“Lâm Hiểu! Mau ban công!”
chạy — thấy Trần Hạo đang gốc cây phượng vĩ to ký túc xá.
Anh mặc chiếc áo khoác mỏng, tóc ướt sũng vì sương sớm, mặt đỏ bừng bất thường.
Thấy , đôi mắt sáng lấp lánh như . Anh giơ hai tấm vé lên, vẫy mạnh tay.
Nụ — rực rỡ như mặt trời mùa đông.
lao xuống cầu thang.
Đến mặt mới phát hiện: đang run lẩy bẩy.
sờ trán — nóng như lửa đốt!
“Anh điên ?! Anh biến ?!”
Anh nhét vé tay , giọng khàn đặc:
“Anh xếp hàng qua đêm ở điểm bán vé. Nghe họ sẽ bán một ít vé giấy…”
Anh , đắc ý tủi :
“May mà vẫn lấy . Ghế cuối đấy… Đừng chê nha.”
nổi lời nào. Nước mắt tuôn như mưa.
đưa về ký túc xá nam. Lúc đó mới : thật sự ngoài trời âm độ cả đêm — chỉ vì lời bâng quơ của .
chạy ngoài trường, nấu một nồi lớn nước gừng, đựng trong bình giữ nhiệt mang đến.
Mấy bạn cùng phòng bằng ánh mắt ngưỡng mộ ganh tị.
Anh sốt mơ màng, giường vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y .
Lòng bàn tay nóng rực và ướt đẫm mồ hôi.
Anh hé mắt, , lẩm bẩm:
“Có vé … Đừng buồn nữa…”
Khi đó, mắt — lòng , tất cả đều là .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-la-dua-con-trai-ngoan-bam-me/3.html.]
Vì nụ của , sẵn sàng chuyện ngốc nghếch nhất.
Tô nước gừng hôm , uống sạch còn một giọt.
Ngày diễn live show, vẫn còn sốt — vẫn cố gắng cùng .
Trong khán phòng chật kín , âm thanh ồn ào,
nhạc,
chỉ nghiêng đầu… .
Nhìn cổ vũ theo nhịp,
bật bật vì phấn khích.
Giữa tiếng nhạc chát chúa, ghé sát tai hét lớn:
"Lâm Hiểu! Em vui là vui !"
Hơi thở phả tai — ngứa ngáy, tê tê, lan tận tim gan.
...
Ký ức như một cuốn phim cũ
Từng khung hình chậm trong đầu, nhuộm lớp filter vàng nhạt — cùng tiếng nhiễu ngọt ngào của thời thanh xuân.
chậm rãi tháo mặt nạ khô mặt.
Không khí lạnh lẽo nữa chạm da.
đầu ,
đầu tiên — thẳng Trần Hạo đang ghế.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, cúi , hai tay đặt căng thẳng đầu gối.
Thấy , đôi mắt sáng lên, như thấy hy vọng.
“Tiểu Hiểu?”
Anh cất tiếng gọi thử.
Gương mặt mắt, dần chồng lên hình ảnh thanh niên năm xưa.
Ngũ quan vẫn là ngũ quan đó. Đường nét vẫn quen thuộc.
… còn là xưa.
Cậu trai với đôi mắt lấp lánh hôm — biến mất .
Cậu ngốc nghếch từng vì một lời mà xếp hàng qua đêm — biến mất .
Cậu thanh niên từng coi niềm vui của là hạnh phúc lớn nhất của — cũng biến mất .
Người đàn ông mặt, trong ánh mắt còn ánh sáng,
chỉ còn sự mệt mỏi và chán chường.
Thay đó, là sự chai lì do game và cuộc sống mài mòn,
và chút dịu dàng rẻ tiền — cố gắng bày để giữ chân “ô sin” là .
Thật đáng buồn.
Và thật nực .
“Trần Hạo.”
cất tiếng, giọng bình thản như mặt hồ sâu:
"Chúng … thể nữa."
Ánh sáng le lói trong mắt , lập tức đông cứng — vỡ vụn.
“Tại ?” — thể hiểu nổi,
“Anh xin mà! Anh sai mà!”
“Anh sẽ với ! Việc nhà thì thuê giúp! Không thì để ! Anh sẽ học nấu ăn! Được ? Đừng ly hôn mà! Gì cũng !”
Anh hấp tấp đưa điều kiện.
Nghe thì vẻ hấp dẫn:
— thuê
— việc nhà
— học nấu ăn
Tất cả… chính là những điều từng cầu xin.