CHỒNG TÔI LÀ ĐỨA CON TRAI NGOAN BÁM MẸ

1

Lúc đang nấu cơm, bảo chồng đưa giúp một quả dưa chuột.

 

Anh ngẩng đầu khỏi màn hình game, liền hỏi:

 

"Dưa chuột ở thế em?"

 

cố kiềm chế cảm xúc:

 

"Trong tủ giày , em đang muối dưa!"

 

Cuối cùng, ánh mắt cũng rời khỏi màn hình trò chơi, ngượng ngùng gãi đầu.

 

Lúc , chồng nhịn nữa, chen ngang:

 

"Nó là đàn ông mà, đồ ăn để chỗ nào chứ?"

 

bật vì tức, giơ cái xẻng nấu ăn lên:

 

"Mẹ đúng lắm, thì... nấu luôn !"

 

 

Ánh mắt như đèn pha chiếu thẳng mặt bà , kịp bắt lấy tia đắc ý thoáng lướt qua trong đáy mắt.

 

Ngay giây tiếp theo, xoay cổ tay.

 

Cái xẻng sắt nặng trịch còn dính dầu mỡ trong tay , mang theo nóng bốc lên từ chảo, “bốp” một tiếng —

nhét thẳng tay bà chồng chăm sóc kỹ càng, còn sơn móng tay màu hồng nhạt.

 

Động tác nhanh, gọn, mạnh, dứt khoát đến mức cho ai kịp phản ứng.

 

"Mẹ hiểu chuyện thế cơ mà — bữa cơm , để nấu nhé?"

 

Cán xẻng còn nóng, giật kêu lên:

 

"Ái da!" — như thể ong đốt.

 

Phản xạ định vứt luôn cái xẻng .

Bàn tay bảo dưỡng kỹ càng run lên, suýt nữa rơi.

 

"Mẹ! Cẩn thận!"

 

Lúc , Trần Hạo — chồng , đang dài chơi game sofa — mới tiếng hét cho chú ý.

Anh bật dậy, mặt hoảng hốt.

 

"Mẹ của bỏng kìa!"

 

chồng luống cuống giữ lấy cái xẻng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, môi run run, chỉ thẳng mặt :

 

"Cô… cô nổi loạn ?! Ai đối xử với trưởng bối thế hả? Đồ nóng thế mà nhét tay ? Hạo , con !"

 

Trần Hạo như thể lò xo, "phóng" tới cửa bếp, mặt cau .

 

Giọng gằn xuống, đầy bất mãn:

 

"Lâm Hiểu! Em cái gì đấy? Sao bỏng? Mau xin !"

 

Xin ư?

 

vẻ mặt “con hiếu thảo bảo vệ ” của ,

sang chồng — vẻ mặt như thể ức h.i.ế.p ghê gớm.

 

Nghĩ đến ba năm khi cưới,

luôn miệng: “Mẹ yếu lắm…”

chồng thì: “Từ nhỏ Hạo đụng việc gì…”

 

như châm lửa, cơn giận âm ỉ bỗng “bùm” — bốc cháy rực rỡ.

 

"Xin ?"

 

bật lạnh, giọng đột nhiên cao vút, át cả tiếng lửa bếp đang cháy.

 

"Được thôi! xin!"

 

bất ngờ vung tay.

 

Không để đỡ chồng, cũng chẳng lấy cái xẻng đó…

 

Mà là… quét bay luôn đĩa rau cải xanh rửa sạch đặt bếp.

 

“Choang!” — bát sứ vỡ tan, rau xanh lẫn nước sốt rơi rớt tung tóe nền nhà sáng loáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-toi-la-dua-con-trai-ngoan-bam-me/1.html.]

 

"Xin nhé! Con sai !"

 

chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của chồng, từng lời như lưỡi d.a.o nhỏ tẩm đá lạnh:

 

"Con nên để con trai vàng ngọc của động tay bếp! Cũng nên để đụng đến việc bếp núc thấp hèn ! Làm bẩn tay , con quá mất! Mẹ cứ nghỉ ngơi ! Con trai cũng nghỉ luôn! Cả nhà nghỉ hết !"

 

hành động nhanh như một cơn lốc xoáy cuộn đầy lửa giận.

 

Quay , "tạch" — khóa van gas.

 

Món ăn trong chảo lập tức tắt lửa, chỉ còn một làn khói trắng quẩn quanh như cam lòng.

 

chẳng thèm liếc mắt hai con vẫn còn c.h.ế.t trân tại chỗ.

Cầm lấy chiếc khăn lau tay, vò chặt thành một cục ném mạnh lên mặt bàn bếp đầy dầu mỡ.

 

"Bốp!" — tiếng va chạm nặng nề, như dây thần kinh cuối cùng trong bứt đứt.

 

Làm xong, lắc tay, như thể vứt bỏ xui xẻo bám lấy .

 

Không hề hai khuôn mặt méo mó vì sốc phía , bước thẳng phòng khách.

 

"Lâm Hiểu! Đứng đó! Cô còn coi trưởng bối ?!"

 

Tiếng hét chói tai của chồng vang vọng lưng, run rẩy vì phẫn nộ.

 

dừng bước.

 

Mục tiêu: chiếc máy chơi game mà Trần Hạo coi như bảo vật.

 

Một hộp vuông đen nhỏ, lúc vẫn còn đang phát ánh sáng xanh nhạt.

Trên màn hình là màn chơi mà cày cuốc bao ngày mới đến .

 

"Cô... cô định gì đấy?!"

 

Trần Hạo cuối cùng cũng nhận gì đó , mặt biến sắc,

giọng hoảng hốt, lao đến ngăn .

 

… quá muộn .

 

mặt biểu cảm, đưa tay chỉ thẳng nút nguồn bé tí xíu và ấn mạnh!

 

"Xẹt——"

 

Một tiếng tách nhỏ vang lên.

 

Màn hình chiến đấu kịch liệt,

danh hiệu lấp lánh phía đầu nhân vật,

và dòng chữ "Đang tự động lưu..."

— tất cả biến mất trong màn đêm đen như mực.

 

Ánh sáng xanh tắt phụt.

Cả máy chơi game trở nên lạnh ngắt như cục gạch.

 

Căn phòng rơi tĩnh lặng.

 

Chỉ còn tiếng “ù ù” nhỏ của tủ lạnh.

 

Sắc mặt Trần Hạo trắng bệch,

đôi mắt c.h.ế.t trân màn hình đen ngòm.

 

Miệng khép, như cá mắc cạn.

Cuối cùng…

 

"A——!!!"

 

Một tiếng gào xé trời vang lên!

 

Trần Hạo lao bàn máy tính như điên,

bấm liên tục nút nguồn,

rút phích cắm, cắm , hoảng loạn như đầu chạm điện.

 

Mồm thì gào lên ngừng:

 

"File lưu của ! Save trắng kim cương của ! cày 3 tháng mới đấy! Vừa mới đồ hiếm!"

 

"Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mất hết ! Hết sạch !"

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận