CHỒNG LẬP DI CHÚC CHO NHÂN TÌNH, TÔI ĐỂ ANH TA NHÌN TÔI SỐNG TỐT

6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi chuẩn bị kỹ càng, bằng chứng rõ ràng, không có gì tranh cãi.

 

Không ngoài dự đoán, vụ này tôi thắng chắc.

 

Khi thẩm phán sắp tuyên án, mẹ chồng tôi đột nhiên la lớn từ phía bị đơn:

 

“Nó là con trai tôi! Nó c.h.ế.t rồi, tiền đương nhiên là của tôi! Cô giữ hết làm cái gì!”

 

Thẩm phán gõ búa yêu cầu trật tự.

 

“Những vụ kiện khác có thể khởi kiện riêng. Hôm nay xử vụ thu hồi tài sản chung trong hôn nhân.”

 

Bà ta bĩu môi, liếc tôi rồi mấp máy môi chửi thầm.

 

Thẩm phán tuyên án:

 

“Biệt thự và 4,78 triệu đồng mà Cao Dương Vũ tặng cho Lâm Diệu là hành vi tặng bất hợp pháp, phán quyết hoàn trả toàn bộ.”

 

Lâm Diệu nghe xong thì ngồi bệt xuống ghế.

 

Tôi đã nộp đơn bảo toàn tài sản trước khi khởi kiện, vừa thắng án thì tiền được chuyển về tài khoản của tôi.

 

Nhà vẫn còn, nhưng trong tài khoản chỉ còn hơn một trăm vạn.

 

Không sao, số còn lại không lấy được thì để cô ta mang tiếng "lừa đảo", bị nêu tên trên mạng tư pháp cũng tốt rồi.

 

—-----

 

Chưa được mấy hôm, hai vụ kiện của Lâm Diệu và mẹ chồng tôi cùng được mở phiên xét xử trong ngày.

 

Buổi sáng, Lâm Diệu mang đến một danh sách chi tiêu dài ngoằng và các khoản chi dự kiến trong tương lai, yêu cầu tôi với tư cách người giám hộ của Cao Dương Vũ phải chu cấp nuôi con tổng cộng 5 triệu.

 

Cô ta còn đưa ra di chúc để làm bằng chứng.

 

Lâm Diệu đinh ninh rằng cô ta chắc chắn thắng, nên cười toe toét, lườm tôi như muốn khiêu khích.

 

Sau khi luật sư của cô ta đọc xong yêu cầu, tôi gật đầu đồng ý hết.

 

Nhưng, tôi cần bằng chứng chứng minh đứa trẻ là con ruột của Cao Dương Vũ.

 

Lâm Diệu lập tức bật dậy, gào lên:

 

“Rõ ràng là con của lão Cao, nhìn nó giống hệt! Cần gì chứng cứ!”

 

Thẩm phán gõ búa yêu cầu im lặng, đồng thời chấp thuận yêu cầu của tôi: tiến hành giám định ADN.

 

Dù sao thì Cao Dương Vũ đang ở trong tay tôi, cô ta muốn xét nghiệm cũng khó.

 

Thực ra tôi chỉ muốn kéo dài thời gian.

 

Không ngờ, vừa nghe đến giám định, Lâm Diệu liền tức đến bốc hỏa, gào ầm lên:

 

“Con này ai nhìn chả biết là của lão Cao! Giám định cái gì mà giám định! Rõ ràng là cô đang cố tình làm khó tôi! Tôi từ chối giám định!”

 

“Vả lại tôi có di chúc của lão Cao, tiền của lão ấy vốn là của tôi!”

 

Tôi thấy phản ứng của cô ta mà khó hiểu, sao lại phản ứng mạnh như vậy? Chẳng lẽ đứa trẻ này... không phải con của Cao Dương Vũ?

 

Không thể nào, nhìn nó giống y đúc kia mà.

 

Tôi nheo mắt quan sát Lâm Diệu.

 

“Tôi từ chối trả tiền nếu không có kết quả giám định!”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-lap-di-chuc-cho-nhan-tinh-toi-de-anh-ta-nhin-toi-song-tot/6.html.]

“Còn về di sản? Cao Dương Vũ có c.h.ế.t đâu mà có di sản gì!”

 

Lâm Diệu lúc này thì hoảng rõ, nhất quyết không chịu xét nghiệm.

 

Thẩm phán gõ búa, phán quyết:

 

“Yêu cầu của bị đơn hợp lý, được chấp thuận. Đợi có kết quả xét nghiệm sẽ mở lại phiên tòa.”

 

Lâm Diệu nghe xong thì sụp xuống ghế, như thể cả người bị rút sạch sức lực.

 

Buổi chiều, đến lượt tôi và mẹ chồng ra tòa.

 

Cuối cùng vì Cao Dương Vũ vẫn còn sống, chỉ đang bệnh nặng, nên tòa phán tôi phải chu cấp 500 tệ mỗi tháng.

 

Mẹ chồng tôi tức đến mức ngã lăn ra giữa phiên tòa, tay ôm n.g.ự.c đau đớn.

 

Tôi vội rời khỏi đó, tránh bị đổ vạ.

 

—-------------

 

Rời khỏi tòa, tôi càng nghĩ càng thấy đứa bé kia có gì đó không ổn.

 

Tôi và lão Cao cưới nhau đã mười năm, dù không cố sinh con, nhưng cũng chưa từng tránh thai, thế mà vẫn chẳng có.

 

Lâm Diệu mới quen anh ta chưa bao lâu đã có thai?

 

Trước đây tôi chưa từng nghĩ vấn đề là do mình, nên cũng chưa đi khám.

 

Giờ nghĩ lại, chắc là nên kiểm tra.

 

Đúng lúc đó, công ty tài chính gọi đến, báo rằng tiền của Cao Dương Vũ đã được chuyển dần vào tài khoản nước ngoài đứng tên tôi thông qua công ty đa quốc gia.

 

Nửa tháng nữa là hoàn tất.

 

Khi mọi thứ đang đi đúng kế hoạch...

 

Cao Dương Vũ bỗng dưng tỉnh lại.

 

Người giúp việc gọi báo tôi, tôi lập tức hoảng hốt – nhưng chỉ trong chốc lát tôi đã bình tĩnh lại.

 

Tôi bảo cô ấy gọi 120 ngay. Khi tôi chạy tới bệnh viện thì mệt muốn hụt hơi.

 

“Bác sĩ, sao chồng tôi lại nói được đột ngột vậy?”

 

Bác sĩ thở dài, vỗ vai tôi:

 

“Phản ứng hồi quang phản chiếu thôi, không sống nổi đâu, mau vào từ biệt đi.”

 

 

Tôi bất giác cười nhạt. Tôi biết ngay, đồ khốn như anh sắp đi đời rồi.

 

Không biết mẹ chồng tôi nghe tin ở đâu mà kéo cả em chồng đến.

 

Tôi vội lao vào phòng bệnh, nhìn Cao Dương Vũ đang hấp hối, cười lạnh:

 

“Anh sắp c.h.ế.t rồi, tôi nói cho anh biết. Đứa con mà anh luôn mong mỏi... không phải con anh, là con của em trai anh đấy.”

 

“Không phải anh thấy lạ à? Mười năm anh chẳng thể khiến ai sinh con, mà Lâm Diệu mới quen anh một năm đã có thai?”

 

Cao Dương Vũ trợn to mắt nhìn tôi, như muốn nói điều gì.

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận