CHỒNG LẬP DI CHÚC CHO NHÂN TÌNH, TÔI ĐỂ ANH TA NHÌN TÔI SỐNG TỐT

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bà ta không ngờ tôi đồng ý ngay, sững lại không tin nổi.

 

Trước mặt bà ta, tôi gọi điện cho ban quản lý khu nhà cao cấp, yêu cầu cho xe và người đến đón Cao Dương Vũ về nhà.

 

Bà ta còn tưởng tôi có chiêu trò gì, theo sát không rời.

 

Nhưng bà ta không ngờ là tôi toàn tâm toàn ý, dịu dàng chu đáo, khiến cả quản lý khu nhà cũng cảm động.

 

“Không ngờ chị lại yêu anh Cao đến vậy. Anh ấy liệt nửa người mà chị vẫn sẵn lòng chăm sóc. Đáng khâm phục.”

 

Tôi cúi đầu cười nhẹ:

 

“Vợ chồng mà, hoạn nạn có nhau. Bây giờ anh ấy gặp nạn, tôi không thể bỏ mặc.”

 

Cô bé quản lý nghe vậy càng thêm ngưỡng mộ tôi.

 

Mẹ chồng thấy tôi thật sự đưa Cao Dương Vũ về nhà, chống nạnh lườm tôi:

 

“Chăm sóc con trai tôi cẩn thận đấy! Nó mà có một cọng tóc rụng tôi sẽ báo công an bắt cô g.i.ế.c người!”

 

Tôi lờ đi lời đe dọa, vừa đắp chăn cho chồng vừa nói:

 

“Mẹ, con phải chăm Dương Vũ, mẹ giúp con nấu bữa cơm nhé.”

 

Mẹ chồng vừa nghe liền xách túi bỏ chạy, không quay đầu lại, sợ bị bắt làm việc nhà.

 

Tôi nhìn Cao Dương Vũ đang nhắm mắt nằm trên giường, bật cười khẩy.

 

Đây là mẹ anh đấy, ích kỷ y như anh.

 

Nhưng mà, chính vì bà ta ích kỷ như thế, mới giúp tôi đạt được mục đích.

 

—-------

 

Một tuần sau, tôi cầm theo phong bì đỏ đến văn phòng khu nhà tìm quản lý.

 

Cô ấy vừa thấy tôi đã vội nở nụ cười tươi kéo tôi ngồi xuống.

 

Tôi hơi khó xử, lén nhét phong bì vào túi xách của cô ấy, giọng khàn khàn, vẻ mặt tiều tụy lên tiếng:

 

“Chị biết chuyện của lão Cao rồi đấy, bác sĩ bảo nếu chịu khó phục hồi chức năng thì vẫn còn hy vọng. Tôi định đưa anh ấy ra nước ngoài chữa trị.”

 

“Tôi muốn bán nhà, nhưng chị cũng biết tên chủ hộ là anh ta. Nếu tôi muốn bán thì phải qua tòa án. Chị giúp tôi làm một giấy xác nhận được không?”

 

Cô gái trẻ không chút do dự, lập tức giúp tôi làm giấy, còn đóng dấu hẳn hoi.

 

Cô ấy còn giúp tôi xin thêm một giấy xác nhận từ khu phố.

 

Tôi cầm một tay là hồ sơ bệnh án và giấy xác nhận của bệnh viện, tay kia là giấy xác nhận người chăm sóc chính.

 

Tòa xử rất nhanh.

 

Mà bên môi giới bất động sản còn nhanh hơn.

 

Chưa đến một tháng, toàn bộ thủ tục hoàn tất. Căn hộ lớn ở trung tâm thành phố và biệt thự ngoại ô đều bán sạch.

 

Bảy tám chục triệu tệ chuyển hết vào tài khoản của tôi.

 

Nhưng tôi còn chưa kịp vui, bà mẹ chồng đã kéo cả đám người đến tận nhà.

 

Bà ta dắt theo em chồng và một nhóm đàn ông lực lưỡng đứng chắn trước cửa, không cho tôi chuyển nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chong-lap-di-chuc-cho-nhan-tinh-toi-de-anh-ta-nhin-toi-song-tot/3.html.]

 

“Mày dám bán nhà hả? Nhà đứng tên nó! Mày làm sao mà bán được hả!”

 

May mà Cao Dương Vũ không tin ai cả, ngoài căn nhà này, các bất động sản khác anh ta đều không kể với ai, kể cả mẹ ruột.

 

Tôi vội rơi hai giọt nước mắt, nghẹn ngào nói:

 

“Con bán nhà này là để chữa bệnh cho Dương Vũ. Con tính đưa anh ấy ra nước ngoài chữa trị, không bán nhà thì lấy đâu ra tiền?”

 

Bà mẹ chồng chống nạnh chửi rủa không ngớt:

 

“Tin mày cái quỷ gì! Nó nuôi bồ bên ngoài, mày mong nó c.h.ế.t còn chưa đủ! Mày còn giả vờ lo cho nó!”

 

Bà ta mắng đúng tim đen của tôi thật.

 

Em chồng hừ lạnh: “Nó là anh tao, không cần mày cứu. Đưa hết tiền bán nhà ra, tự bọn tao lo!”

 

Tôi trợn mắt đáp: “Lúc trước cần người chăm sóc, cần tiền thì chẳng thấy các người đâu. Giờ có tiền thì lòi mặt ra ngay. Tôi mà đưa tiền cho các người , ai biết các người có bỏ mặc anh ấy không!”

 

Bà mẹ chồng tức đến run người, xông tới định đánh tôi: “Nó là con tao! Mày ôm hết tài sản của nó là định làm gì? Đưa tiền đây!”

 

Tôi lùi lại một bước, làm như sực nhớ ra điều gì:

 

“Tôi nhớ Dương Vũ còn một căn nhà khác!”

 

“Tiền bán căn này tôi đã chuyển cho bệnh viện nước ngoài rồi, đây là biên lai. Các người có thể lấy căn kia mà bán, tôi không lấy một đồng.”

 

Em chồng giật lấy tờ giấy tôi đưa, nhìn qua nhìn lại toàn tiếng Anh, tôi biết chắc họ không đọc được.

 

Tôi nhanh chóng đổi chủ đề:

 

“Anh trai cậu mua căn biệt thự đó tầm năm sáu triệu, giờ Lâm Diệu đang ở đó.”

 

“Anh ấy dùng tiền chung trong hôn nhân để mua, Lâm Diệu không có quyền ở. Mấy người đòi lại là được rồi.”

 

Em chồng nghe vậy mắt sáng rỡ: “Thật không đấy?”

 

“Mẹ cậu gặp Lâm Diệu rồi, cậu cứ đến địa chỉ này là rõ thật giả.”

 

“Tôi không đi đâu, nếu tôi nói dối thì cứ để người canh nhà, muốn xử sao tôi cũng chịu.”

 

Em chồng nghe xong, liếc tôi từ đầu đến chân, ra chiều nghi ngờ.

 

Bà mẹ chồng thì bực dọc: “Anh mày còn chưa c.h.ế.t đâu!”

 

“Giờ nó khác gì người chết? Chết luôn cho rồi!”

 

“….”

 

Có người thân thế này, Cao Dương Vũ đúng là không còn đường sống.

 

Hiệu suất làm việc của em chồng rất cao.

 

Trong ngày hôm đó đã chặn được Lâm Diệu tại biệt thự.

 

“Cô là Lâm Diệu? Dọn đi. Đây là nhà anh tôi, giờ chúng tôi lấy lại rồi.”

 

Lâm Diệu từng nghe lão Cao kể rằng cậu em này là tên khốn, nhưng không ngờ lại là cầm thú thật sự, dám tới giành nhà.

 

 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận