Chơi Chán Thì Thôi
Chương 9 (End)
"Một ngôi sao lớn như cô lại hạ mình gọi điện cho một kẻ tầm thường như tôi, thật vinh hạnh."
"Tiểu Vũ lại học được cái trò phản bội từ cô. Trước đây tôi đã đánh giá thấp cô rồi."
"Cô quá khen rồi, tất cả đều là nhờ cô đã dạy dỗ tôi."
Tôn Khiết Như nghẹn lời: "Cô thực sự nghĩ đoạn video đó có thể ảnh hưởng đến tôi sao?"
"Tôi đương nhiên không nghĩ vậy. Đó chỉ là món quà đầu tiên tôi tặng cô, coi như là quà đáp lễ việc cô để Mạnh Sùng Vũ tiếp cận tôi."
"Món quà tiếp theo tôi tặng cô là biến mất khỏi tầm mắt công chúng mãi mãi."
"Khẩu khí thật lớn. Cô thực sự nghĩ Kỷ Duy Lễ và Tiểu Vũ sẽ giúp cô sao? Họ thương tôi nhất đấy."
Tôi khẽ cười: "Tôi đương nhiên không trông cậy vào họ rồi."
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ muốn họ đừng nhúng tay vào khi tôi xử lý cô ta thôi.
14
Từ khi mẹ mất, tôi vẫn luôn theo dõi Tôn Khiết Như.
Cô ta dựa vào gia thế hùng mạnh, hoành hành ngang ngược, không kiêng nể ai, đắc tội không ít người.
Những tin tức bất lợi về cô ta chỉ cần một khoảng thời gian ngắn là có thể bị dập tắt.
Trước đó tôi đã tìm được một trợ lý từng làm việc cho công ty của Tôn Khiết Như. Cô ấy đã bị Tôn Khiết Như bắt nạt nơi công sở trong một thời gian dài. Khi nghỉ việc, tinh thần của cô ấy đã rất suy sụp.
Sau một thời gian tiếp xúc, tôi cũng moi được kha khá thông tin từ cô ấy.
Trong giới này, trốn thuế dường như đã trở thành luật bất thành văn. Nhưng tôi không ngờ Tôn Khiết Như đã giàu có như vậy mà vẫn còn trốn thuế.
Cách đây không lâu, chúng tôi cuối cùng cũng đã thu thập đủ bằng chứng liên quan. Đây cũng là lý do tôi muốn tiếp tục chơi trò mèo vờn chuột với Mạnh Sùng Vũ.
Sau khi cúp máy, tôi đến cơ quan thuế, tố cáo Tôn Khiết Như trốn thuế.
Kỷ Duy Lễ là người đầu tiên nhận được tin tôi tố cáo Tôn Khiết Như.
"Em nhất định phải dồn cô ấy vào chỗ c.h.ế.t sao?"
"Ồ, Kỷ tổng xót xa à?"
Kỷ Duy Lễ day day sống mũi.
"Em có biết nếu làm vậy, công ty điện ảnh của anh sẽ tổn thất bao nhiêu tiền không? Chờ thêm đi."
"Chờ đến khi tôi c.h.ế.t sao?"
Nhắc đến chuyện này, Kỷ Duy Lễ thở dài.
"Tôn gia có quan hệ rộng trong giới chính trị không kém gì giới kinh doanh, bọn họ cũng không thiếu tiền, chỉ cần nộp phạt bổ sung là xong."
"Vậy à."
Tôi đặt một ngón tay lên n.g.ự.c Kỷ Duy Lễ.
"Vậy thì phải xem thành ý của Kỷ tổng rồi."
15
Mùng một tháng ba, Kỷ Duy Lễ đưa tôi ra sân bay.
"Đến London thì báo cho anh biết, anh đã sắp xếp công việc bên đó rồi, đến nơi thì liên lạc với người tôi đã giới thiệu."
"Tôi biết rồi, lắm lời."
Kỷ Duy Lễ nhìn tôi bất lực.
Dạo này chúng tôi đều rất bận. Tôi bận xin học trường nước ngoài, còn anh thì bận rạch ròi quan hệ với nhà họ Tôn.
Dưới sự vận động của Kỷ Duy Lễ, tin tức Tôn Khiết Như trốn thuế đã bị tung ra.
Hiện nay, xã hội không khoan nhượng cho những hành vi như vậy.
Nhà họ Tôn không thể chấp nhận sự "phản bội" của Kỷ Duy Lễ. Mối quan hệ giữa hai nhà ngày càng xấu đi.
Mấy công ty của Kỷ Duy Lễ cũng bị ảnh hưởng không nhỏ.
Chuyện của tôi và Mạnh Sùng Vũ cũng bị hai nhà biết được.
Mạnh Sùng Vũ bị đưa ra nước ngoài. Cậu ta đương nhiên không muốn đi, trên đường "bỏ trốn" đã gặp tai nạn xe hơi.
Tôi đến bệnh viện thăm cậu ta. Chân phải của cậu ta bó bột dày cộp.
Vừa nhìn thấy tôi, mắt cậu ta đã đỏ hoe.
“Tôi rất nhớ chị."