Chim Sẻ Trong Lòng Sói Xám
10. Hoàn
À, Trương Dương có người yêu rồi, giờ ngọt ngào lắm. Tôi thì vẫn độc thân, chẳng ai chịu nhìn ra vẻ đẹp trai của tôi.”
Tôi cười nhẹ: “Độc thân cũng tốt. Ít nhất sẽ không đau khổ.”
Lý Mục im lặng một lúc, rồi nói, giọng đùa cợt: “À, cậu không được cười đâu nhé… Tề Yến dạo này buổi tối ra ngoài đi dạo, không cẩn thận dẫm phải… cứt chó, rồi trượt chân ngã.”
Tôi bật cười, nhưng Lý Mục vẫn nói tiếp: “Còn xui hơn nữa, ngay lúc đó có một chiếc xe lao tới…”
Tôi ngừng cười, lòng chợt lạnh buốt.
Lý Mục hạ giọng, nói như nghẹn lại: “Chiếc xe không nhìn thấy hắn nằm dưới đất… đã cán qua người hắn.”
Tôi nín thở.
“Tề Yến… hắn mất rồi, Tiểu Trạch. Máu chảy đầy đường…”
Tiếng khóc nức nở vang lên từ đầu dây bên kia.
Tôi buông điện thoại, cả thế giới như sụp đổ.
Tôi ngơ ngác, tai ù đi, không thể tin vào những gì mình vừa nghe.
Cố gắng kiểm soát đôi tay run rẩy, tôi cúp máy, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng.
Ngồi ngây dại trên giường, ánh mắt tôi lướt xuống chiếc điện thoại đang cầm, nhìn thấy tấm ảnh chụp chung của chúng tôi trên màn hình.
Nước mắt rơi xuống từng giọt, loang lổ trên màn hình.
Trong miệng tôi lẩm bẩm: “Tề Yến…”
Nhưng bên cạnh, không còn bóng dáng cậu ấy xuất hiện, nụ cười rạng rỡ của thiếu niên ấy chỉ còn trong ký ức.
Một ngày nào đó trong chung cư.
Một người đàn ông cao lớn, tay cầm một cuốn sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng.
Ánh mắt hắn liếc nhìn người đang ngủ trên giường, khóe môi vô thức nhếch lên.
Sau đó, hắn khẽ đóng cửa lại.
Trong phòng.
Tôi đang ngủ ngon thì cảm giác một bên má bị véo đau đến tỉnh dậy.
Mở mắt ra, tôi thấy ngay khuôn mặt của tên cẩu Tề Yến với nụ cười đầy xấu xa.
“Tề Yến!”
Tôi lập tức bật dậy, tóm lấy má hắn mà nhéo.
Nhéo mãi, tôi phát hiện hắn chẳng tỏ vẻ đau đớn gì, liền bực bội đẩy ra: “Làm gì thế? Giỡn hoài.”
Tề Yến không trả lời, chỉ thong thả ngồi dậy, tay cầm cuốn sổ nhỏ.
Ánh mắt tôi lướt qua, rồi nháy mắt tái mặt.
Tề Yến!
Tôi nhảy dựng lên, vội vàng lao tới giật cuốn sổ trong tay hắn.
Nhưng, Tề Yến nhanh nhẹn né được.
Tôi tức đến muốn hộc máu: “Cậu dám lục đồ của tôi?”
Hắn nhún vai, mặt đầy vẻ thoải mái: “Đồ cậu để trên bàn, lật vài trang xem thôi. Không ngờ lại phát hiện ra một chuyện thú vị.”
Hắn giơ cuốn sổ lên, cười xấu xa: “Cậu viết tôi dẫm phải cứt chó chết? Sao không viết tôi rơi vào hố phân c.h.ế.t đuối luôn đi?”
Tôi lườm hắn, hậm hực: “Tôi muốn viết gì thì viết, liên quan gì đến cậu.”
Tề Yến bật cười, đứng dậy giơ cuốn sổ ra vẻ khiêu khích: “Được thôi, vậy để tôi đem cuốn này cho bà nội cậu đọc, xem cậu đã bịa ra những gì.”
Tôi trợn mắt: “Cậu dám!”
Hắn nhướng mày, ra vẻ thách thức: “Cậu nghĩ tôi không dám à?”
Không kịp nghĩ, tôi nhảy lên người hắn, vẻ mặt mếu máo cầu xin: “Đừng mà, lỗi của tôi, tôi không nên viết bậy. Ai bảo cậu kể chuyện thức ăn chăn nuôi heo với bạn cùng phòng của tôi làm gì, giờ cả đám nghi tôi có vấn đề!”
Tề Yến cười lớn: “Thế mà giờ cậu lại ở chung với tôi. Ủy khuất lắm nhỉ?”
Tôi cười trừ: “Không có đâu, ở chung với cậu tôi vui c.h.ế.t được. Có cậu, tôi chẳng cần lo lắng gì cả.”
Nói xong, tôi nhón chân hôn lên má hắn một cái.
Hắn nheo mắt, rồi bóp m.ô.n.g tôi một cái. “Mẹ nó! Cậu làm gì thế?”
Sau đó.
Chúng tôi giỡn một lúc, cuối cùng Tề Yến kéo tôi vào lòng, tay vuốt nhẹ tóc tôi.
Giọng hắn chậm rãi, nghiêm túc hơn: “Xin lỗi, bảo bối. Hồi đó ba mẹ tôi thấy tôi như vậy nên cuối cùng cũng nhượng bộ, đồng ý để tôi ở bên cậu.