Chim Sẻ Trong Lòng Sói Xám
05.
Thấy tôi giãy mạnh, hắn đành cười khổ, nhẹ giọng: “Được rồi, đừng giận nữa.”
Nhưng tôi không nghe, tiếp tục vùng vẫy.
“Lâm Tiểu Trạch, cậu có điều gì muốn nói với tôi đúng không?”
Nghe hắn hỏi, tôi thoáng ngẩn người nhưng ngay sau đó nhớ ra, hét lớn: “Tôi muốn cùng cậu…”
“Tôi đồng ý.”
Hai chữ “tuyệt giao” chưa kịp thốt ra đã bị hắn chặn lại.
Tôi nghẹn lời, trợn mắt nhìn hắn: “Cậu… đồng ý cái gì cơ?”
Khóe miệng Tề Yến cong lên, tay đưa ra chọc nhẹ vào môi tôi, giọng đầy trêu đùa: “Vui quá không nói nên lời hả? Làm bạn trai tôi đi, tôi không ngại đâu. Cậu có thể hung hăng bày tỏ niềm vui bằng cách hôn tôi.”
Bạn trai?
Tôi giật mình đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Cậu… cậu thành bạn trai tôi từ khi nào?”
Tề Yến nhướng mày, giọng điệu vô tội: “Không phải cậu vừa tỏ tình với tôi sao? Tôi đồng ý rồi.”
Tôi: “Tôi… tôi nói khi nào?”
Tề Yến: “Ngay vừa nãy.”
Không khí bỗng chốc đông lại, cả phòng im phăng phắc.
Một lúc lâu sau, tôi cúi đầu, giọng lí nhí, cố gắng lấy lại bình tĩnh: “Cậu… thích tôi à?”
Hắn gật đầu, đôi mắt chớp chớp: “Đúng thế. Chờ mãi cậu mới tỏ tình với tôi đấy. Cũng may hôm nay cậu thông minh hơn thường ngày, cuối cùng cũng biết thổ lộ.”
Tôi: “……”
Giữa lúc bối rối, tôi chẳng biết nên giải thích thế nào về cái “hiểu lầm” này.
Lại một lần nữa, tôi bị Tề Yến chặn miệng.
Tôi nhắm mắt, bỏ lỡ ánh mắt xảo trá vừa lóe lên của hắn.
Sau ngày hôm đó, hai đứa chúng tôi cứ thế tự nhiên ở bên nhau, không ai nói rõ ràng, nhưng ai cũng ngầm hiểu.
Tôi đỏ mặt, tò mò hỏi hắn: “Cậu thích tôi từ khi nào?”
Hắn đáp, mặt không chút biến sắc: “Từ khi cậu còn ở trong bụng mẹ.
Nghe xong, mọi hơi thở ái muội trong tôi bay biến sạch, tay lập tức rút khỏi eo hắn.
Trời ơi! Tôi muốn báo công an! Người này bị gì thế? Có sở thích luyến phôi thai sao?
Ngày 16 tháng 5, trời nắng chuyển mưa rào kèm sấm chớp.
Sau nửa tháng chờ đợi, món hàng tôi đặt cuối cùng cũng tới.
Tan học, tôi rủ Tề Yến đi cùng để lấy hàng.
Trên đường, đầu óc tôi không ngừng tưởng tượng viễn cảnh sau khi ăn thứ đó, tôi biến thành Siêu Saiya, một quyền có thể hạ gục hết cả bọn: từ Tề Yến, Lý Mục, Trương Dương cho đến tên tiểu mập mạp từng bắt nạt tôi hồi tiểu học.
Trong trí tưởng tượng, tôi ngồi chễm chệ trên người bọn họ, nghe bọn họ kêu khóc van xin: “Không dám nữa đâu, ba ba ơi, tha cho bọn con!”
Nghĩ đến đó, tôi bật cười thành tiếng.
Tề Yến liếc nhìn tôi, một tay khoác lên cổ tôi, tò mò hỏi: “Nghĩ gì mà cười vui thế?”