Chim Sẻ Trong Lòng Sói Xám

04.

Thấy thế, hắn chỉ thở dài, buông tay ra còn xoa nhẹ đầu tôi, cười: “Ngốc quá.”

 

Tôi càng giận, tiếp tục trừng mắt.

 

Hắn chẳng thèm để ý, cứ thế đi theo tôi về nhà.

 

Trong phòng tôi.

 

Tôi ngồi trên ghế lướt điện thoại, còn hắn thì nằm dài trên giường.

 

Hắn hỏi: “Nghỉ hè cậu định đi đâu chơi?”

 

Tôi không trả lời, giả vờ không nghe thấy.

 

Hắn gọi thêm mấy lần, thấy tôi vẫn không đáp bèn im lặng.

 

Tôi thở phào, tiếp tục lướt mạng. Nhưng giây tiếp theo, mặt tôi đã bị hắn hai tay nâng lên, ánh mắt hắn mang đầy ý cười cúi xuống nhìn tôi: “Sao thế? Ai chọc giận Tiểu Ngọt Trạch của tôi vậy?”

 

Tôi phản xạ dẩu môi, tức tối: “Biến đi! Còn gọi tôi như thế, lần sau đừng hòng vào phòng tôi nữa.”

 

Hắn nhướng mày, khẽ “Ồ” một tiếng đầy ý vị.

 

Tôi cố làm vẻ mặt nghiêm túc, bảo hắn thả tay ra nhưng cổ tôi đã bắt đầu mỏi nhừ.

 

Vậy mà hắn vẫn không chịu buông.

 

Hắn không chỉ không buông tay, mà còn chậm rãi tiến sát mặt tôi.

 

Tôi khiếp sợ, đôi mắt trợn tròn như muốn rớt ra ngoài.

 

Khoảng cách giữa hai người lập tức gần đến mức tôi có thể cảm nhận được từng hơi thở của hắn.

 

Rồi hắn nghiêng người, ánh mắt thẳng tắp nhìn tôi không rời.

 

Hô hấp của cả hai dường như đan chéo vào nhau. Tôi cảm nhận được hơi thở của Tề Yến phả lên mặt mình, làm cả người tôi cứng đờ.

 

Thấy tôi không cự tuyệt, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, ánh mắt dần dịch xuống.

 

Và rồi, giây tiếp theo…

 

Môi tôi bị chạm nhẹ một cái.

 

Trong khoảnh khắc ấy, mặt tôi đỏ bừng đến mức như muốn nổ tung.

 

Tôi lập tức đẩy hắn ra, lắp bắp hét lên: “Cậu… cậu làm cái gì vậy?”

 

Hắn nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ vô tội, đáp một cách tỉnh bơ: “Sao thế? Hôn một cái cũng không được, cậu còn là anh em tốt của tôi không?”

 

Nhìn bộ dạng “đúng lý hợp tình” của hắn, tôi sững người, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

 

Không phải chứ? Anh em tốt nhà ai mà lại hôn môi nhau?

 

Nhưng chưa kịp hoàn hồn, giây tiếp theo, tôi lại bị hắn hôn thêm một cái nữa.

 

Một chút… rồi thêm một chút.

 

Tôi trợn mắt giận dữ, còn hắn thì mỉm cười không nói gì, cứ thế tiếp tục.

 

Cuối cùng, hắn trực tiếp giữ chặt lấy tôi, hôn sâu hơn, hơi thở ngày càng mạnh mẽ.

 

Tôi cố đẩy hắn ra nhưng lại bị giam cầm chặt chẽ, không thể động đậy.

 

Thật lâu sau, Tề Yến mới chịu buông tôi ra.

 

Hắn vẫn nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm, tràn đầy ý cười ẩn tình.

 

Ánh mắt ấy như muốn xuyên thấu tôi khiến tim tôi không ngừng đập loạn nhịp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận