Chim Sẻ Trong Lòng Sói Xám
07.
Thấy thế, tôi vội vàng kéo tay hắn, lo lắng nói: “Nhớ, nhớ chứ! Tôi cũng nhớ cậu đến sắp phát điên đây này!”
Hắn vẫn giữ mặt lạnh, không thèm nhìn tôi.
Tôi sốt ruột, một tay đỡ lấy vai hắn, tay kia giữ mặt hắn, cố quay đầu hắn lại.
Nhưng hắn cố tình không nhìn, né sang một bên.
Bất đắc dĩ, tôi khẽ nhích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng hắn, giọng dịu dàng dỗ dành: “Đừng giận mà…”
Hắn vẫn bất động, mặt giữ nguyên vẻ lạnh nhạt.
Tôi cắn môi, ôm lấy cổ hắn, nhìn hắn bằng ánh mắt đáng thương, đôi môi nhỏ khẽ chạm vào hắn, ngập ngừng xin lỗi.
Cuối cùng, hắn không nhịn được mà "phá công," cúi xuống hôn tôi thật mạnh, đầy hung hăng.
Ngày 6 tháng 10, trời âm u.
Hôm nay, trên sân bóng rổ quen thuộc, vẫn là bốn người chúng tôi: Tề Yến, Trương Dương, Lý Mục, và tôi.
Tôi và Lý Mục cùng đội, còn Tề Yến với Trương Dương chung đội.
Tề Yến luôn chắn trước tôi như một bức tường khiến tôi không cách nào vượt qua được.
Tôi không vui, dẩu môi lên làm nũng: “Cậu nhường tôi một chút đi mà.”
Trương Dương lập tức kêu lên: “Không được chơi gian lận, Lâm Tiểu Trạch!”
Tề Yến nhún vai, ra vẻ bất lực: “Cậu ấy đòi thì tôi biết làm sao?”
Tuy vậy, khi tôi lại bắt được bóng, hắn cố tình nhường cho tôi vượt qua.
Trương Dương thấy vậy, trừng mắt: “Này, làm gì thế, Tề Yến?”
Hắn tỉnh bơ: “Tôi có làm gì đâu.”
Trương Dương nghiến răng: “Được, nhớ đấy!”
Một lúc sau.
Trương Dương bắt đầu chăm chăm kèm tôi, thân hình cao lớn đè chặt lên tôi không cho tôi cơ hội.
Hành động này khiến Tề Yến không muốn chơi nữa.
Lý Mục đề nghị nghỉ một lát, rồi tiện tay ôm cổ tôi, đầu tựa vào vai tôi, mồ hôi đầy trán cọ hết lên áo tôi.
Tôi tức giận học theo hắn, cúi đầu cọ n.g.ự.c hắn.
Lý Mục cười lớn, né ra nhưng tôi không chịu, dùng sức dí chặt vào người hắn: “Cậu dám cọ tôi trước, giờ cậu trốn đi đâu?!”
Ngay sau đó, Tề Yến dùng bàn tay lớn giữ chặt lấy sau gáy tôi, kéo tôi vào lòng hắn.
Lý Mục thấy vậy, nhanh chân chạy đến một góc cách xa, tránh khỏi ánh mắt đầy sát khí của Tề Yến.
Tôi quay đầu nhìn Tề Yến, ánh mắt tràn đầy sự lên án nhưng hắn vẫn ôm tôi chặt, không nói gì, cũng không thèm cúi đầu nhìn tôi.
Giờ nghỉ.
Trong lúc nghỉ, tôi cùng Lý Mục cười đùa, bàn xem chút nữa sẽ đi đâu ăn cơm.
Tề Yến đứng bên cạnh, vẻ mặt có chút khó chịu nhưng không nói lời nào.
Rồi đến lúc chơi tiếp, hắn bắt đầu phớt lờ tôi.
Tôi nghĩ hắn không khỏe, định bụng lát nữa sẽ hỏi thăm.
Nhưng đến khi chơi xong, trên đường về nhà, tôi nhận ra xung quanh không có ai liền lén lút muốn nắm tay hắn.
Kết quả, hắn né.
Tôi thử lại lần nữa, vẫn bị né tránh.