Chim Sẻ Trong Lòng Sói Xám

03.

 

Hắn cười nhạt, đạp chân trái, tay phải giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, kéo sát lại gần.

 

Khoảng cách bất ngờ bị rút ngắn, hơi thở nóng hổi của hắn phả lên cổ tôi.

 

Hắn ghé sát tai, giọng trầm ấm thì thầm: “Đương nhiên là cái người mặt đỏ như m.ô.n.g khỉ – Tiểu Ngọt Trạch nào đó.”

 

Nói xong, hắn bật cười khẽ, tiếng cười đầy vẻ đắc ý.

 

Tôi giả vờ trấn tĩnh, đẩy hắn ra: “Biến! Phát bệnh thì đi tìm bác sĩ, tôi đâu phải thú y.”

 

Tề Yến chẳng giận, cười xấu xa, ngoắc tay vào ghi-đông xe tôi: “Đừng giận mà. Lại nói, ngày nào tôi chẳng kè kè bên cạnh cậu, lấy đâu ra thời gian yêu đương?”

 

Tôi bực bội hất tay hắn ra, chẳng nói chẳng rằng, đạp mạnh chân ga phóng đi. Trước khi khuất bóng, tôi còn quay lại, khiêu khích nhìn hắn một cái đầy đắc ý.

 

Thế là trên đường về, hai đứa đua nhau xem ai chạy nhanh hơn.

 

Trên mặt tôi, nụ cười cứ thế giãn ra.

 

Ngày 1 tháng 5, trời trong xanh.

 

Hôm nay, tôi ghé qua nhà Tề Yến. Nhà hắn không có ai.

 

“Bảo bối, máy chơi game mới của cậu đâu?”

 

Tôi lục tung phòng hắn mà chẳng thấy gì, đành phải hỏi người đang nằm chơi điện thoại.

 

Nghe vậy, Tề Yến đứng dậy: “Không thể nào, tôi để đúng chỗ cũ mà.”

 

Sau một hồi tìm kiếm, hắn vỗ trán, chợt nhớ ra: “À… cho Lý Mục mượn rồi.”

 

Tôi trừng mắt, giận dữ lên án: “Tôi còn chưa được chơi nữa mà!”

 

Hắn ho khan, cười gượng: “Lần sau, lần sau tôi dẫn cậu chơi.”

 

Tôi vẫn bất mãn, tiếp tục trừng hắn: “Thế giờ tôi chơi gì?”

 

Hắn ngẫm nghĩ một lúc, mắt bỗng sáng lên rồi chạy lại ngăn tủ lôi ra một quyển truyện tranh.

 

Đưa quyển truyện cho tôi, hắn cười: “Cầm đi, mới mua đấy, tôi còn chưa đọc xong.”

 

Tôi có chút hưng phấn, nhận lấy lật vài trang rồi làm bộ miễn cưỡng: “Ừm, cũng được.”

 

Nhìn biểu cảm của tôi, hắn véo má, bật cười: “Nhìn cái mặt kìa. Đáng yêu ghê!”

 

Buổi chiều.

 

Tôi đang ngủ ngon lành trên giường hắn thì bỗng cảm thấy mũi bị chặn.

 

Khẽ nhếch miệng để thở, chưa kịp hít sâu thì miệng cũng bị bịt kín.

 

Tôi giật mình mở mắt, thấy ngay gương mặt đầy ý cười xấu xa của Tề Yến: “Cậu làm gì vậy?” Tôi khàn khàn hỏi, giọng còn ngái ngủ.

 

Hắn kéo tôi dậy, nói như ra lệnh: “Trương Dương rủ đi chơi bóng. Dậy mau!”

 

Tôi chẳng buồn động đậy, nằm lăn ra tiếp: “Cậu đi đi, tôi không đi. Tôi muốn ngủ.”

 

Thế là hắn thẳng tay bế tôi lên, không cho tôi phản kháng.

 

Sân bóng rổ trong khu.

 

Tôi mồ hôi nhễ nhại, ngồi bệt xuống đất, thầm mắng: “Má nó! Tề Yến, cái đồ cẩu!”

 

Đang phun tào trong lòng thì nghe tiếng gió vù vù phía trên.

 

Tôi quay đầu lại, thấy Tề Yến vừa tiếp đất, miệng cười tươi, mắt híp lại, còn giơ tay làm dấu V.

 

Tôi trợn mắt, dựng ngón giữa về phía hắn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận