Bạn Trai Đã Mất Đột Ngột Trở Về
Chương 4:
Chương 4:
Đi được nửa đường, tôi dừng bước trong bóng tối, “Lục Yến, mẹ em đâu?”
Lục Yến quay đầu nhìn tôi, giọng điệu thản nhiên, “Ở quê.”
Tôi sửng sốt vài giây mới kịp phản ứng lại.
Cuộc điện thoại vừa rồi, có lẽ chỉ là Lục Yến giở trò.
Tôi còn chưa kịp nghĩ kỹ đã bị anh ta kéo vào căn phòng mà chúng tôi từng ngủ cùng với nhau.
Cửa mở.
Trong phòng le lói vài ngọn nến, màn vải màu trắng, một chữ hỉ dán ở chính giữa tường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận