Bạn Trai Đã Mất Đột Ngột Trở Về

Chương 12:

Chương 12:

 

Khống chế cô ấy không cho cô ấy ra khỏi căn phòng nhỏ này.

 

Tôi không biết tử kiếp của cô ấy sau mười bốn ngày nữa sẽ là gì, càng không biết nên tránh né như thế nào, tôi chỉ có thể cắt đứt mọi khả năng có thể xảy ra.

 

Tôi cảm thấy mình thật lợi hại, thật vĩ đại.

 

Mọi người nói xem cái này phải gọi là gì?

 

Là lấy ân báo oán!

 

Là tình yêu chí thượng!

 

Thế nhưng...

 

Cứ nghĩ tới thời gian tôi có thể ở bên cạnh cô ấy, đã bước vào thời gian đếm ngược 14 ngày.

 

Tôi lại cảm thấy chua xót.

 

Rõ ràng chúng tôi đã hứa hẹn sẽ nắm tay nhau cả đời, sao lại bước vào thời gian đếm ngược?

 

Đêm hôm đó, tôi vẫn không nhịn được, tôi ôm cô ấy vào lòng, hỏi cô ấy tại sao lại muốn g.i.ế.c tôi.

 

Cô ấy bày ra vẻ mặt hoảng sợ nhưng đáy mắt lại lóe lên vẻ tự trách và đau buồn.

 

Chỉ có thế mà tôi đã mềm lòng.

 

Tôi càng muốn tin rằng, tất cả chỉ là hiểu lầm.

 

 

Trong mười bốn ngày đếm ngược.

 

Ngày đầu tiên, tôi và cô ấy kết minh hôn.

 

Cô ấy mặc váy cưới rất đẹp, chỉ tiếc là, bộ váy cưới cô ấy đang mặc được làm bằng giấy.

 

Tôi nhìn mà cảm thấy xui xẻo, bèn cởi ra ngay.

 

Tôi thầm nghĩ.

 

Có phải người biến thành quỷ rồi tính cách cũng dễ trở nên vui buồn thất thường không?

 

Rõ ràng đêm hôm trước tôi còn mềm lòng, ngày hôm sau, tôi lại chìm vào phẫn nộ và căm hận.

 

Đặc biệt là khi nhìn thấy cô ấy lặng lẽ nhắn tin cho Chu Tề Hành.

 

Tôi nhớ tới nỗi đau trước khi c.h.ế.t của mình, vì thế, tôi ép cô ấy ăn canh hạt sen dạ dày heo, đương nhiên, tôi không nỡ dùng cành cà trắng.

 

Cô ấy bị ép ăn rất nhiều, đến cuối cùng phải vịn vào bồn cầu nôn mửa.

 

Tôi lại mềm lòng rồi.

 

Thôi vậy.

 

Cho dù cô ấy có muốn g.i.ế.c tôi thật, thì cứ g.i.ế.c đi.

 

Nói là tra tấn cô ấy, chi bằng nói là đang tra tấn chính mình.

 

Nhìn thấy cô ấy khó chịu, tôi lại thấy đau đớn hơn cả cái chết.

 

Vì vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận