Bạn Trai Đã Mất Đột Ngột Trở Về
Chương 2:
Chương 2:
Tôi không chịu đựng được nữa, hét to một tiếng, còn dùng chăn phủ kín người mình, cơ thể run lên bần bật.
Tiếng gõ cửa vẫn chưa dừng lại.
Tôi muốn lấy điện thoại bàn trong phòng gọi cho lễ tân, nhưng vừa mới vén chăn lên thì đèn trong phòng bỗng tắt lụi.
Căn phòng chìm vào bóng tối.
Đêm nay trời âm u, mây đen che kín trăng sao, không gian tối đen đáng sợ.
Tôi hét lên kinh hãi, lại trùm chăn kín đầu.
Bỗng nhiên.
Tiếng gõ cửa ngừng lại.
Xung quanh yên tĩnh đến rợn người.
Một giây, hai giây...
Không còn một tiếng động nào nữa.
Đúng lúc tôi nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, trong bóng tối bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc.
Là Lục Yến.
Anh ấy quỳ một gối trước mặt tôi, khuôn mặt đẹp trai ẩn trong bóng tối, trông thật âm u đáng sợ.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm.
“Kiều Kiều, cuối cùng anh cũng trở về rồi.”
Tiếng hét nghẹn lại trong cổ họng, tôi hoảng sợ nhìn anh ấy, nhưng không thể phát ra một âm thanh nào.
Anh ấy đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.
Lạnh buốt.
Trong mắt anh ấy, tôi lại thấy được chút dịu dàng giống như ngày xưa.
Nhưng ngay sau đó, tay anh ấy bỗng khựng lại.
Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, hàng mày vốn đẹp hơi nhíu lại.
“Kiều Kiều, căn phòng này có mùi của người đàn ông khác.”
Tôi sợ đến mức răng va vào nhau lập cập, “Đây là khách sạn, có thể người thuê phòng trước đó là đàn ông...”
“Không phải.”
Tay anh ấy nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi.
“Là mùi hương mà anh rất ghét.”
Tôi bỗng hiểu ra.
Là Chu Tề Hành.
Bạn thân anh kiêm sếp của tôi.
Hôm nay anh ta gọi điện hỏi thăm tình hình của tôi, biết tôi đang ở khách sạn nên đã mang rất nhiều đồ ăn đến.
Trong trí nhớ của tôi, anh ta cũng không ở lại lâu, chỉ nói chuyện vài câu rồi đi.
Nhưng vì phòng nhỏ quá, không có chỗ ngồi nên anh ta đã ngồi bên giường một lúc.
“Mùi của người đàn ông khác” mà Lục Yến nói chắc là chỉ anh ta.
Tôi muốn giải thích, nhưng đồng thời cũng thấy muốn khóc.