Bạn Trai Đã Mất Đột Ngột Trở Về
Chương 3:
Chương 3:
Hai chữ “Tiểu Lục” mà mẹ tôi nói khiến tôi rùng mình.
Đúng rồi, tôi vẫn chưa nói với bà ấy chuyện Lục Yến đã mất rồi.
Mặc dù sợ hãi, nhưng tôi vẫn vội vàng về nhà.
Mẹ tôi rất cứng đầu, tôi bảo bà ấy ra ngoài ngay nhưng bà ấy nhất quyết không chịu, cứ giục tôi về nhà.
Bà ấy lại có tiền sử bị bệnh tim nặng, tôi không dám nói thật qua điện thoại.
Trước khi cúp máy, tôi nghe thấy mẹ lẩm bẩm một câu.
“Có phải dạo này Tiểu Lục không được khỏe không? Sao mặt mũi xanh xao thế kia...”
...
Tôi đứng trước cửa do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn gõ cửa.
Khoảng hai giây sau, cửa được mở ra.
Bên trong tối om.
Nỗi sợ hãi ập đến, tôi vô thức muốn lùi lại, nhưng trong bóng tối bỗng có một bàn tay vươn ra, những ngón tay thon dài, nhưng lại có màu xanh nhợt.
Hơn nữa.
Trên mu bàn tay có những đốm nhỏ không thuộc về anh ấy.
Đó là những đốm thi ban.
Lục Yến kéo tôi vào nhà, sau lưng là tiếng đóng cửa nặng nề, là cửa tự động đóng lại.
“Kiều Kiều.”
Lục Yến đẩy tôi vào góc tường, hai tay đặt lên eo tôi làm ra động tác ôm siết, “Ở lại với anh được không?”
Anh ấy thì thầm bên tai tôi, nhưng không có hơi thở ấm áp, chỉ có sự lạnh lẽo.
Tôi muốn mắng một câu “được cái con khỉ”, nhưng tôi không dám.
Tôi chỉ có thể co rúm người lại, khẽ cầu xin anh ấy tha cho tôi.
“Lục Yến...”
“Anh tha cho em được không?”
Năm năm bên nhau, dù bây giờ anh ấy đã thành ma, cũng nên nể tình chút chứ.
Lục Yến cười lạnh.
“Không được, một mình anh rất cô đơn, em phải ở bên anh.”
Trong bóng tối, anh ấy ôm eo tôi, cúi xuống hôn tôi.
Lục Yến không có hơi thở.
Môi anh ấy lạnh buốt.
Tôi không dám phản kháng.
Nhưng sự ngoan ngoãn của tôi không khiến anh ấy buông tha tôi, ngược lại, nụ hôn của anh ấy thô bạo vô cùng.
Khi tôi gần như ngạt thở, giọng nói của anh ấy vang lên bên tai.
“Nguyễn Kiều, tại sao em lại g.i.ế.c anh?”
Trong bóng tối, tôi cứng đờ người.
Tôi...
Giết Lục Yến?