Ban Đêm Xuyên Đến Dị Giới Bán Xúc Xích Nướng
Trả nhà
"Cậu xem này. Khóa cửa không hỏng, cửa sổ cũng còn tốt. Mỗi tối trước khi đóng cửa tôi đều khóa cửa sổ cẩn thận." Chị khách thuê chỉ cho Hạ Dương xem cửa ra vào và cửa sổ nhà cậu.
Năm nay, Hạ Dương hai mươi tư tuổi. Cậu là người địa phương, vừa tốt nghiệp đại học được một năm, đi làm chưa được một năm, là một nhân viên văn phòng mới vào nghề. Điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu và đồng nghiệp là cậu sinh ra ở một thị trấn cổ hẻo lánh, nơi đó đã trở thành khu du lịch, nhờ vậy mà cậu may mắn trở thành chủ nhà cho thuê.
Hiện tại, cậu trở về để giải quyết rắc rối của khách thuê, vì chị khách thuê nhà cậu cứ khăng khăng rằng nhà cậu có ma.
"Nhìn xem, chắc chắn thế này cơ mà, phải không? Không nhấc lên một chút thì không mở ra được, đẩy ra còn kêu ken két nữa!" Chị vừa nói vừa vô thức kéo qua kéo lại cánh cửa gỗ dày nặng đáng thương kia, cả người toát lên vẻ bực bội.
Tất nhiên, Hạ Dương biết những điều chị nói là đúng. Bởi bản lề và khóa cửa này cậu mới thay cách đây ba năm. Nên cậu khẳng định chắc rằng, nó siêu chắc chắn!
Không chỉ phụ kiện chắc chắn, mà nhà cậu cũng chắc chắn nốt. Tất cả gỗ trong nhà đều là gỗ lim do tổ tiên để lại - chắc nịch, bền vững; tường thì xây bằng gạch xanh đá xanh, không giống những công trình kiến trúc cổ mới xây bây giờ; vì thế nhà cậu vừa dày vừa kiên cố, nhất là cánh cửa kia, cứ như cửa thành vậy.
Bấy giờ, chị khách lại nói với cậu bằng giọng cáu kỉnh: "Cửa như thế này, nếu có trộm vào thì làm sao không nghe thấy được? Phải không?"
Hạ Dương liên tục gật đầu.
"Tôi còn lắp camera, nhưng chẳng có ai hết. Cậu đã xem video chưa?"