Ban Đêm Xuyên Đến Dị Giới Bán Xúc Xích Nướng

11

Đã quyết định về quê nên Hạ Dương không trì hoãn nữa, ngay ngày hôm sau cậu mua vé xe về lại công ty để chính thức xin nghỉ việc.

Từ bàn giao công việc, gửi hành lý đến chuyện chuyển nhà mất hết khoảng nửa tháng, cuối cùng Hạ Dương cũng phải nói lời tạm biệt với thành phố mà cậu đã gắn bó gần năm năm kể từ thời đại học đến khi đi làm. Khoảnh khắc cậu nhận được giấy xác nhận nghỉ việc, rời khỏi nhóm chat công ty và xóa bạn bè với sếp, cậu cảm thấy cả người nhẹ nhõm.

Mà trước khi nghỉ việc, sếp có gọi cậu vào nói chuyện riêng. Chuyện này tưởng chừng như một buổi tâm sự bình thường, nhưng thật ra là một hồi chỉ trích và mỉa mai. Ông ta hết nói cậu không chịu được khổ, không có tính kiên định, không biết cách cư xử, nghiệp vụ kém rồi bảo cậu có lỗi với sự đào tạo của công ty, có lỗi với kỳ vọng của ông ta... Tất thảy đều khiến Hạ Dương cảm thấy buồn nôn.

Rõ ràng là lúc phỏng vấn cậu ứng tuyển vị trí phiên dịch, nhưng khi được nhận vào làm lại bắt cậu làm hậu cần, gánh vác nghiệp vụ. Thế thì sao cậu có thể làm tốt nghiệp vụ của mình được? Mà hai việc này có liên quan gì đến nhau chứ?

Nhưng dù có bị chuyển qua chuyển lại như vậy, cậu vẫn kiên trì được gần một năm cơ mà. Nếu không phải chị khách thuê nhà muốn trả phòng, cậu cũng không biết mình sẽ tiếp tục cố gắng đến khi nào nữa. Thế là Hạ Dương nghĩ, cậu nên tự kiểm điểm bản thân một lần. Phải kiểm điểm xem có phải cậu quá cố chấp, để mặc cho người khác chà đạp hay không.

Ông ta nói cái gì mà cậu có lỗi với công ty. Nhưng công ty thuê cậu, cậu đi làm cho họ, vậy chẳng phải là trao đổi ngang giá sao? Công ty thấy cậu không được việc thì sao không sa thải cậu chứ?

Chưa kể, chuyện sếp bảo cậu có lỗi với kỳ vọng của ông ta càng nực cười hơn nữa. Kỳ vọng gì chứ? Thứ kỳ vọng cậu phải hy sinh bản thân, chèo kéo khách hàng để sếp được nhận hoa hồng sao?

Còn về cách cư xử giữa người với người, Hạ Dương không rõ bản thân đã cư xử đúng đắn hay chưa, cậu chỉ biết rất rõ ràng rằng sếp của mình không phải là người.

Thế rồi vào ngày nghỉ việc, Hạ Dương mời đồng nghiệp trong phòng đi ăn liên hoan chia tay. Ngày ấy có khoảng mười mấy người đi ăn lẩu, bọn họ ăn uống hết tầm ba tiếng đồng hồ. Mà trong đó, họ dành trọn hai tiếng rưỡi để mắng sếp tập thể. Qua đó ai nấy đều dễ dàng thấy được, sếp của họ rất thành công trong việc cư xử với mọi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận