Ban Đêm Xuyên Đến Dị Giới Bán Xúc Xích Nướng

15

Đột nhiên, Hạ Dương cúi người xuống, nhanh tay nhanh mắt giành lấy túi giấy trước một sinh vật nhỏ, sau đó hai tay run rẩy nâng túi xúc xích lên cao: "Đâ… Đây, đây là đặc sản quê tôi, tên là xúc xích nướng, nếu quý vị không chê..."

"Chính là cái này! Còn có cái tròn tròn, to bằng này, mỏng mỏng, giòn giòn, vừa thơm vừa ngọt nữa!" Một cục bông không biết từ lúc nào đã chui xuống dưới chân họ, mắt sáng rực lên nói.

Nhất thời Hạ Dương không nhìn rõ, cậu còn tưởng đó là chuột, suýt nữa thì sợ c.h.ế.t khiếp. Rồi cậu vội vàng lùi lại, trong lúc hoảng loạn đụng phải cô nàng mặt mèo bốn mắt, lòng càng thêm sợ hãi.

Cô nàng mặt mèo đỡ lấy cậu, vòng tay qua trước n.g.ự.c cậu, lấy một chiếc xúc xích từ trong túi giấy Hạ Dương đang cầm. Mà cậu không dám nhúc nhích, cung kính dâng túi xúc xích lên.

"Ưm! Ngon quá!" Bốn con mắt của cô nàng mặt mèo híp lại đầy thích thú.

Lúc cô định lấy chiếc thứ hai, cả túi xúc xích đã bị "Pumbaa" giật lấy.

Những chiếc xúc xích nướng tiêu đen mập mạp, ở trong tay "Pumbaa" lại trông nhỏ xíu như mấy ngón tay em bé. Hắn ta dùng móng tay nhọn hoắt nhặt một chiếc lên cho vào miệng, nhai chóp chép, ngay cả que tre cũng không nhả ra.

Hạ Dương định nhắc nhở, nhưng lại nhịn xuống, âm thầm phân tích tình hình trước mắt. Họ đã từng ăn đồ của thế giới cậu. Ít nhất thì con "chuột nhỏ" kia đã từng ăn. Hơn nữa, nó còn ăn cả những thứ khác, nghe nó miêu tả, hình như là bánh quy. Mà người đuôi dài kia chắc chắn đã từng ăn gì đó, cậu để ý thấy lúc con "chuột nhỏ" nói thì người đuôi dài gật đầu.

Rồi Hạ Dương chợt hiểu ra…

Chị khách thuê không hề nói dối. Cửa hàng nhà cậu thật sự bị mất đồ, mà những thứ bị mất đều đến đây! Và, những "người" này dường như đến đây chính là vì những món đồ ăn bị mất đó. Chỉ là Hạ Dương rất nghi ngờ, tại sao toàn là bị mất đồ ăn? Mà mỗi lần chỉ mất một lượng rất nhỏ, nhỏ đến mức hình như chị ấy phải rất lâu sau mới nhận ra.

Nhưng chỉ vì một chút đồ ăn, tại sao lại tụ tập được nhiều người bản địa đáng sợ thế này chứ? Cậu âm thầm quan sát căn phòng, và không khó để nhận ra, những người bản địa này có thứ bậc rõ ràng.

Trong căn phòng này, "Pumbaa" là kẻ cầm đầu. Dẫu hắn ta đã cướp đi cả túi xúc xích, nhưng những người khác dám tức mà không dám nói, chỉ biết trừng mắt tức giận. Ngoài ra còn có cô nàng mặt mèo bốn mắt kia, bởi cô ta dám lấy xúc xích đầu tiên.

Hình như người chim ngang hàng với cô ta, vì anh ta thể hiện sự tức giận với bất mãn rất rõ ràng. Cuối cùng là người đuôi dài chỉ cao khoảng một mét, cùng với con "chuột nhỏ", họ đúng chuẩn dám tức mà không dám nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận