Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Người "Khinh Đồng"
07
Vừa vào phòng, anh họ lập tức gặng hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra. Tôi không chịu nổi sự tra hỏi dồn dập của anh ấy bèn kể hết mọi chuyện, tất nhiên là trừ chuyện tôi mộng du sàm sỡ Phó Lý.
Tôi cứ tưởng sau khi nghe xong, anh họ sẽ mắng Phó Lý đối xử tệ bạc với tôi, ai ngờ anh ấy chỉ hỏi một câu: "Vậy rốt cuộc em có thích cậu ta không?"
Tôi nghẹn lời: "Em... em không biết."
Anh họ thở dài: "Nếu thích, vậy thì hai đứa bây chỉ là đang giận dỗi nhau thôi, có hơi trẻ con một chút nhưng cũng bình thường. Còn nếu không thích, vậy thì càng không cần phải đau đầu, cứ coi cậu ta như gió thoảng mây bay là được."
"... Vâng, để em suy nghĩ." Tôi nằm vật ra giường, uể oải đáp.
Thích, làm sao có thể không thích được chứ?
Nhưng Phó Lý có thật lòng không? Cậu ta có thể thật lòng được bao lâu? Cậu ta có thật sự vượt qua được bóng ma của sự kỳ thị, đối mặt với muôn vàn khó khăn trong mối quan hệ đồng tính, để đến với tôi không? Và, tại sao cậu ta lại thích tôi?
Vô số câu hỏi cứ xoay vòng trong đầu tôi, tôi trùm chăn kín mít: "Phiền c.h.ế.t đi được, phiền c.h.ế.t đi được, phiền c.h.ế.t đi được."
Anh họ: "Cứ phiền c.h.ế.t đi, anh đi tắm đây."
Tâm trí rối như tơ vò, chẳng nghĩ ra được câu trả lời nào, tôi đành lướt TikTok cho khuây khỏa.
Đang lướt thì nhóm làm đề tài gửi đến cả chục tin nhắn. Mở ra xem, thì ra là nhóm trưởng gửi ảnh chụp các thành viên đang thảo luận, bảo tôi và một bạn khác chọn ra ba bốn tấm để chèn vào báo cáo cuối khóa.
Tôi mở ảnh ra, xem từng tấm một và kinh ngạc tột độ.
Sau khi Phó Lý đổi nhóm, cậu ta ngồi chếch phía sau tôi, ảnh lại được chụp hướng về phía tôi nên gần như tấm nào cũng có mặt cậu ta. Điều đáng nói là, trong tất cả các bức ảnh, cậu ta đều nhìn về một hướng – bóng lưng của tôi.
Tim tôi đập rộn ràng, bỗng nhiên tôi hiểu ra tất cả. Tôi bật dậy, chạy ra cửa.
"Anh, em về phòng lấy đồ một chút."
Anh họ mở cửa phòng tắm: "Lấy gì thế?"
Tuy nhiên, cửa phòng vừa đóng lại, tôi đã chạy biến đi.
Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển ra khỏi nhà nghỉ, định bụng chạy thẳng về ký túc xá nhưng rồi lại dừng lại trước bậc thềm.
Đêm đông lạnh lẽo, gần một giờ sáng, đèn đường đã tắt, trên đường không một bóng người. Dưới ánh đèn lấp lánh của biển hiệu nhà nghỉ, Phó Lý đang ngồi co ro trên bậc thềm, trông vừa cô đơn vừa đáng thương.
Tôi động lòng, định bước đến gọi cậu ta, nhưng chưa kịp lên tiếng thì cậu ta đã ngẩng đầu lên. Nhìn thấy tôi, cậu ta vừa mừng rỡ vừa tủi thân: "Cuối cùng thì cậu cũng ra."
Tôi hơi lúng túng, gãi đầu: "Tôi đói bụng, tôi... tôi ra ngoài mua đồ ăn."
Phó Lý ngồi xổm quá lâu, có lẽ còn bị lạnh nữa, nên đứng dậy có hơi cứng nhắc: "Vậy tôi đi cùng cậu."
Tôi nhất thời không biết nói gì, chỉ biết đi về phía khu chợ đêm ngoài trường.
Phó Lý lẽo đẽo theo sau. Tôi liếc mắt thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào lưng tôi với ánh mắt "si tình" y như trong ảnh.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, tôi cảm thấy không được tự nhiên, bèn lạnh lùng nói: "Đi nhanh lên, tôi còn phải về ngủ."
Cậu ta dừng bước một lát rồi nhanh chóng bước lên, ôm chặt tôi vào lòng.
Phó Lý cúi đầu, vùi mặt vào vai tôi. Tuy vốn kiệm lời nhưng câu chữ lúc nào cũng rõ ràng, thế mà giờ đây cậu ta lại lắp bắp lặp đi lặp lại:
"Thích cậu, thích cậu, rất thích cậu. Xin lỗi, tôi là đồ ngốc, xin lỗi, tôi ngốc nghếch quá. Tôi đã làm cậu buồn, tôi đã để mất cậu, xin lỗi."
Tim tôi thắt lại khi nghe những lời này, má tôi cảm nhận được hơi ẩm, cho đến khi tiếng nấc nghẹn ngào của cậu ta vang lên lần nữa, tôi mới nhận ra Phó Lý đã khóc.
"Nhìn thấy cậu ở bên người khác, tôi thật sự muốn phát điên. Là tôi quá ngu ngốc, trước kia sao tôi có thể đối xử với cậu như vậy.
Nhưng mà, dù cậu không tha thứ cho tôi, nhưng có thể đừng quay lại được không? Có thể cho tôi một cơ hội cạnh tranh công bằng với anh ta không?"
Giọng cậu ta càng lúc càng nhỏ, như thể đã mất hết tự tin: "Có thể... có thể đừng để tôi thua được không?"