Bạn Cùng Phòng Của Tôi Là Người "Khinh Đồng"
02
Nói thật lòng, tôi đúng là đã từng có ý với Phó Lý.
Cậu ta đẹp trai, nhà giàu, lại còn giỏi giang, ngay từ năm nhất đại học đã nổi bật, được thầy cô yêu quý, con gái mê mẩn, đến cả gay cũng thích.
Có một anh chàng gay can đảm dám thổ lộ với cậu ta, nhưng bị cậu ta từ chối thẳng thừng, thậm chí còn chuyển từ khoa Ngoại Thần kinh - vốn là chuyên ngành "con cưng" - sang khoa Tâm Thần học.
Từ đó, mọi người đều đồn cậu ta kỳ thị người đồng tính.
Nhưng cậu ta cũng may mắn thật, chuyển sang khoa của chúng ta lại còn chung phòng với một đứa đã "come out" từ tám đời như tôi.
Cậu ta không phải là chưa từng xin đổi phòng, nhưng thủ tục đổi phòng của trường tôi rắc rối vô cùng. Tôi nhớ hồi đó tôi có bảo cậu ta, nếu cậu ta thấy ngại quá thì cứ dọn ra ngoài ở, lại còn bịa chuyện rằng tôi đã có người trong lòng, nên dù cậu ta có ở lại thì tôi cũng chẳng làm gì cậu ta đâu.
Có lẽ vì sự khách sáo của tôi mà cậu ta xiêu lòng, không còn đòi đổi phòng nữa.
Thế là bốn năm cứ thế trôi qua, tôi luôn giữ khoảng cách với cậu ta, quan hệ không mặn nồng cũng chẳng lạnh nhạt, cứ coi như hòa thuận mà sống. Vậy mà hôm nay cậu ta con mẹ nó lại dám sỉ nhục tôi!
Tôi sờ soạng cậu ta ư? Còn khóc lóc cầu xin cậu ta cho tôi sờ ư? Tôi trông có giống kẻ ti tiện đến thế không?
Thấy việc nhờ Phó Lý điểm danh đã hết hy vọng, tôi bèn nhờ lớp trưởng giúp tôi qua ải, rồi lủi thủi đến thư viện. Nhưng đến nơi rồi, cái đầu óc này lại chẳng thể nào tập trung học hành được nữa. Ngành Tâm Thần học vốn đã khó nhằn lắm rồi, làm bài mà lơ đãng một chút là xác định điểm số về với cát bụi luôn.
Tôi đã nhiều lần tự nhủ phải tập trung, đừng để tâm đến những lời vớ vẩn của tên Phó Lý kia. Cậu ta được tuyển thẳng thì chẳng cần lo lắng gì, còn tôi phải tranh thủ thời gian mà phấn đấu. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó, tâm trí tôi cứ như mây trôi, chẳng thể nào kéo về được.
Tâm trạng bị ảnh hưởng, thời gian cứ thế trôi qua vô ích, tôi càng nghĩ càng tức, bèn xách cặp lên rồi chạy thẳng về phòng.
Về đến nơi, Phó Lý không có ở đó, tôi lập tức trút hết cơn giận lên bàn học của cậu ta.
Cánh cửa bỗng "kẽo kẹt" một tiếng rồi mở ra. Tôi còn chưa kịp thu tay lại thì đã chạm phải ánh mắt của Phó Lý.
Cậu ta nhìn tôi như thể tôi là một kẻ ngốc, giọng nói đều đều không chút cảm xúc: "Đang mô phỏng triệu chứng bệnh nhân à?"
Tôi cãi lại: "Cậu mới là kẻ điên đấy!"
Cậu ta chẳng thèm để ý đến tôi, chỉ đứng từ xa khoát tay ra hiệu cho tôi tránh đường.
Tôi cực kỳ bất mãn với thái độ coi tôi như rác rưởi của cậu ta, bèn đứng chôn chân tại chỗ: "Ông đây không tránh đấy, làm gì được tôi nào?"